Bài 107 (Thứ Tư 19/5/2004)

 

Bài Thánh Thi Ca Tạ Ơn Về Tội Lỗi Được Thứ Tha

(Thánh Vịnh 31 [32] – Kinh Tối Thứ Năm, Tuần Thứ Nhất)

 

1. “Phúc thay cho tội nhân lỗi lầm được xóa bỏ, tội lỗi được thứ tha”. Lời chúc phúc này ở ngày đầu bài Thánh Vịnh 31 (32) vừa được công bố ấy giúp chúng ta có thể hiểu ngay được lý do tại sao lời này được truyền thống Kitô giáo đưa vào loạt bài Thánh Vịnh về thống hối. Sau lời chúc phúc hai lần ở đầu bài Thánh Vịnh (câu 1-2) ấy, chúng ta thấy hiện lên không phải là một phản tỉnh đại quát về tội lỗi và sự thứ tha, mà là một chứng từ của bản thân con người trở lại.

Bố cục bài Thánh Vịnh này lại còn phức tạp nữa, lở chỗ, sau chứng từ bản thân (câu 3-5) liền đến 2 câu nói về nỗi buồn phiền, việc nguyện cầu và ơn cứu độ (câu 6-7), sau đó lời hứa hẹn huấn dụ thần linh (câu 8) và lời cảnh giác (câu 9). Sau hết là một lời nói khôn ngoan phản đề (câu 10), cùng với lời kêu mời hãy vui lên trong Chúa (câu 11).

2. Giờ đây chúng ta chỉ lấy một số yếu tố của bài Thánh Vịnh này thôi. Trước hết, con người cầu nguyện trình bày cho thấy tình trạng rất đau đớn của lương tâm mình trong “thầm lặng” (câu 3): Vì vi phạm đến những điều trầm trọng mà con người cầu nguyện ấy không đủ can đảm để xưng thú tội lỗi cùng Thiên Chúa. Đó là một nỗi quằn quại nội tâm kinh hoàng được diễn tả bằng những hình ảnh mãnh liệt. Những khớp xương của con người này bị tiêu hao bởi một cơn sốt nung nấu; sức nóng ngột ngạt làm hao kiệt năng lực của con người ấy, làm cho nó suy tàn; con người này không ngừng than van. Con người tội nhân này cảm thấy sức nặng của bàn tay Thiên Chúa đè xuống trên mình, với nhận thức Ngài là Vị Thiên Chúa không dửng dưng trước sự dữ gây ra bởi tạo vật của Ngài, vì Ngài là Đấng canh giữ công lý và sự thật.

3. Không thể chịu đựng nổi nữa, con người tội nhân này đã quyết định đi xưng thú lỗi lầm của mình bằng một lời tuyên bố can đảm, một lời dường như báo trước cho thấy lời của Người Con Hoang Đường trong dụ ngôn của Chúa Giêsu (x Lk 15:18). Con người ấy đã nói bằng tất cả tấm lòng của mình rằng: “Con xin xưng thú lỗi lầm của con cùng Chúa”. Chúng chỉ là mấy lời vắn vỏi nhưng được phát xuất từ chính lương tâm; Thiên Chúa lập tức đáp lại bằng cả một tấm lòng đại lượng bao dung tha thứ (Ps 31 [32]:5).

Tiên tri Giêrêmia đã nói đến lời mời gọi này của Thiên Chúa: “Hãy quay trở lại, hỡi Iarael phản loạn, Chúa phán. Ta sẽ không còn giận ngươi nữa; / Vì Ta nhân hậu, Chúa phán. Ta sẽ không mãi nổi giận đến muôn đời. Chỉ cần người nhận biết lỗi lầm của ngươi, ở chỗ ngươi đã phản loạn chống lại Chúa là Thiên Chúa ngươi ra sao” (3:12-13).

Thế là một chân trời an ninh, tin tưởng và bình an mở ra trước “mọi con người tín trung” thống hối và được thứ tha, bất chấp những thử thách của cuộc đời (Ps 31[32]:6-7). Họ có thể lại trải qua lúc sầu thương, nhưng cơn sóng dập dồn của nỗi lo âu không nhận chìm được họ, vì Chúa dẫn dắt kẻ tín trung của Ngài đến một nơi an toàn: “Chúa là nơi con nương náu, Chúa gìn giữ con khỏi bị buồn nản; Chúa che chở cho tôi được an toàn” (câu 7).

4. Đến đây Chúa phán, Ngài hứa rằng Ngài giờ đây sẽ dẫn dắt thành phần tội nhân thống hối ăn năn. Thật vậy, được thanh tẩy vẫn chưa đủ: Người ta còn phải bước đi trên đường ngay nẻo chính nữa. Đó là lý do tại sao, như trong Sách Tiên Tri Isaia (30:21), Chúa hứa rằng: “Ta sẽ hướng dẫn ngươi và chỉ cho ngươi đường đi nước bước” (31[32]:8) và kêu gọi hãy sống đơn sơ chân thành… Thật vậy, đức khôn ngoan đích thực thì dẫn đến chỗ hoán cải, loại bỏ tính mê nết xấu cùng năng lực cuốn hút tối tăm của nó. Thế nhưng, trước hết nó dẫn đến tình trạng hoan hưởng một thứ bình an bắt nguồn từ việc được giải thoát và thứ tha.

Trong Thư gửi Giáo Đoàn Rôm Thánh Phaolô đã tỏ tường nói đến phần đầu bài Thánh Vịnh của chúng ta đây để mừng ơn giải phóng của Chúa Kitô (x Rm 4:6-8). Chúng ta có thể áp dụng bài Thánh Vịnh này vào bí tích hòa giải. Nơi bí tích này, theo ý nghĩa của bài Thánh Vịnh đây, người ta cảm thấy ý thức tội lỗi, những gì thường bị nhòe nhoẹt trong thời đại của chúng ta đây, và đồng thời cũng cảm thấy niềm vui được tha thứ. Cái nhị thức “vi phạm – trừng phạt” được thay thế bằng nhị thức “vi phạm – thứ tha”, vì Chúa là vị Thiên Chúa, “Đấng thứ tha lầm lỗi, vấp phạm và tội lỗi” (Ex 34:7).

5. Thánh Cyrilô Giêrusalem (thế kỷ thứ 4) đã dùng bài Thánh Vịnh 31 (32) để dạy cho những người dự tòng việc canh tân sâu xa của phép rửa, việc thanh tẩy thật sự khỏi hết mọi tội lỗi (“Procatechesis”, số 15). Thánh nhân cũng tôn tụng tình thương thần linh bằng những lời của vị tác giả Thánh Vịnh. Chúng ta kết thúc bài giáo lý của chúng ta bằng những lời lẽ của ngài: “Thiên Chúa là Đấng nhân hậu và Ngài không bủn xin thứ tha… Việc chất chồng tội lỗi của anh em cũng không vượt quá sự cao cả của tình thương Thiên Chúa: Tình trạng trầm trọng nơi những vết thương của anh em sẽ không vượt quá khả năng của Vị Y Sĩ tối cao – miễn là anh em tin tưởng phó mình cho Ngài. Hãy bày tỏ bệnh nạn của mình cho Vị Y Sĩ này, và hãy nói với Ngài bằng những lời được Đavít nói: ‘Này đây con sẽ xưng thú việc vi phạm của con cùng Chúa, tội lỗi của con luôn ở trước con’. Có thế anh em mới thành đạt trong việc làm cho điều này trở thành hiện thực: ‘Chúa đã thứ tha sự dữ của lòng con” ("Le Catechesi" [The Catecheses] Rome, 1993, pp. 52-53).

Anh Chị Em thân mến,

Bài Thánh Vịnh hôm nay đây được bắt đầu bằng những lời lẽ phúc thay người được thứ tha lầm lỗi. Thánh Phaolô trong Thư gửi Giáo Đoàn Rôma đã qui những lời ấy cho ân sủng giải phóng được ban cho chúng ta nơi Chúa Kitô. Cái lý lẽ chặt chẽ giữa tội lỗi – hình phạt đã được thay thế, nhờ ơn Chúa, bằng thực tại hân hoan vui sướng vị tội lỗi – thứ tha. Cả chúng ta nữa cũng được chúc phúc bởi việc nhìn nhận và xưng thú tội lỗi của chúng ta, nhất là nơi bí tích thống hối, nơi chúng ta cảm thấy và cử hành thực tại về lòng nhân hậu hải hà của Thiên Chúa.


Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch từ tài liệu của Tòa Thánh được Zenit phổ biến vào ngày Thứ Tư, 19/5/2004.