Thứ Tư 4/1/2006
“Chúng ta thấy Dung Nhan của Thiên Chúa nơi Chúa Kitô”
(
Ca Vịnh Col 1:3,12-20 cho Kinh Tối Thứ Tư, Tuần Thứ Bốn)
Anh Chị Em thân mến,
1. Trong buổi triều kiến chung đầu tiên của tân niên này, chúng ta hãy ngừng lại để suy niệm về bài thánh ca Kitô Học nổi tiếng trong Bức Thư gửi cho Colosê, bức thư có thể nói tạo nên một khai mở trịnh trọng để tiến vào kho tàng phong phú của bức thư được Thánh Phaolô viết này; nó cũng là một cửa ngõ để qua đó tiến vào năm mới đây.
Bài thánh ca này được đề ra cho chúng ta suy niệm có tính cách phong phú bày tỏ niềm tri ân cảm tạ (câu,3,12-14). Nó giúp cho chúng ta kiến tạo nên bầu khí thiêng liêng cần thiết để sống tốt đẹp những ngày đầu tiên của năm 2006 này cũng như cuộc hành trình dài của chúng ta trong suốt năm mới đây (câu 15-20).
Lời chúc tụng của Thánh Tông Đồ, cùng với lời chúc tụng của chúng ta, dâng lên “Thiên Chúa là Cha của Chúa Giêsu Kitô” (câu 3), nguồn mạch của một ơn cứu độ được diễn tả bằng những hình ảnh tiêu cực và tích cực: trước hết như là việc “giải thoát chúng ta khỏi quyền lực của tăm tối” (câu 13), tức như là việc “cứu chuộc, việc thứ tha tội lỗi” (câu 14), rồi được tiêu biểu như là “việc thừa hưởng của các thánh nhân trong ánh sáng” (câu 12), và như là việc tiến “vào Vương Quốc của Người Con yêu dấu của Ngài” (câu 13).
2. Đến đây thì toàn bài thánh ca cao cả này mở ra cho thấy: tâm điểm của nó là Chúa Kitô và nó tôn tụng địa vị siêu việt cùng công cuộc của Người nơi Việc Tạo Thành cũng như nơi lịch sử Cứu Chuộc (câu 15-20). Như thế, bài ca vịnh này có hai chiều hướng. Ở chiều hướng thứ nhất, Chúa Kitô được trình bày như là Trưởng Tử của tất cả mọi tạo sinh, Chúa Kitô “xuất phát trước tất cả mọi tạo vật” (câu 15). Thật thế, Người là “hình ảnh của Thiên Chúa vô hình” và lời diễn tả này có cùng một tác dụng như “bức tượng” thuộc văn hóa Đông Phương có, ở chỗ, nó chẳng những là những gì tương tự được nhấn mạnh mà còn sâu xa thân mật với chủ thể được biểu hiện nữa.
Chúa Kitô tái phác lại một cách hữu hình nơi chúng ta “Vị Thiên Chúa vô hình”. Nơi Người chúng ta thấy được dung nhan của Thiên Chúa qua bản tính chung là những gì liên kết chúng lại với nhau. Bởi phẩm vị thượng thặng của mình, Chúa Kitô có trước “tất cả mọi sự”, chẳng những vì hằng hữu tính của Người, mà còn nhất là nơi công cuộc sáng tạo cùng quan phòng của Người nữa: “Nơi Người, tất cả mọi sự được tạo thành, trên trời cũng như dưới thế, hữu hình cũng như vô hình…. Và nơi Người tất cả mọi sự liên kết lại với nhau” (câu 16-17). Thật vậy, chúng đã được tạo thành “cho Người” (câu 16).
Bởi thế Thánh Phaolô đã vạch ra cho chúng ta thấy một chân lý rất quan trọng, đó là lịch sử có đích điểm, có hướng đi. Lịch sử hướng tới chỗ nhân loại được liên kết trong Chúa Kitô, do đó, tiến theo chiều hướng của con người thành toàn, tới một chủ nghĩa nhân bản thiện hảo.
Nói cách khác, Thánh Phaolô muốn nói với chúng ta rằng: Phải, lịch sử có tiến bộ. Chúng ta có thể nói rằng có một cuộc tiến hóa về lịch sử. Tiến bộ là tất cả những gì mang chúng ta tới gần hơn với Chúa Kitô, nhờ đó, gần hơn với một nhân loại kết đoàn, với chủ nghĩa nhân bản chân thực. Bởi vậy, trong những ngầm ý này còn có cả một trách nhiệm giành cho chúng ta, đó là hoạt động cho tiến bộ, một điều tất cả chúng ta đều mong muốn. Chúng ta có thể làm điều này bằng việc hoạt động để mang kẻ khác về cho Chúa Kitô; chúng ta có thể làm điều này bằng việc làm cho chính bản thân mình nên giống Chúa Kitô, nhờ đó tiếp tục con đường tiến bộ thực sự.
3. Chiều hướng thứ hai của bài thánh ca này (câu 18-20) nổi bật với hình ảnh Chúa Kitô Cứu Thế trong lịch sử cứu độ. Công việc của Người được thể hiện trước hết nơi hữu thể của Người là “đầu của Thân Thể là Giáo Hội” (câu 18): Đây là chân trời cứu độ đặc biệt cho thấy tất cả cuộc giải phóng và cứu chuộc, tất cả mối hiệp thông sống động liên kết đầu và các chi thể của thân mình, tức là giữa Chúa Kitô và Kitô hữu. Ánh mắt của Thánh Tông Đồ vươn tới mục đích tối hậu là nơi lịch sử qui về, đó là Chúa Kitô, “trưởng tử trong số kẻ chết” (câu 18), là Đấng mở cửa sự sống trường sinh, khi giật lấy chúng ta cho thoát khỏi những giới hạn của sự chết và sự dữ.
Ở đây, thực sự là những gì “tràn đầy” của sự sống và ân sủng nơi chính Chúa Kitô và là những gì được cống hiến và truyền đạt cho chúng ta (câu 19). Với sự hiện diện sống động cho chúng ta có thể thông phần vào thần tính của Người như thế, nội tâm của chúng ta được biến đổi, được hòa giải và an bình được tái thiết: Đó là tình trạng hòa hợp của tất cả hữu thể được cứu chuộc, nhờ đó, nơi họ, Thiên Chúa sẽ là “tất cả trong mọi sự” (1Cor 15:28). Để sống là một Kitô hữu nghĩa là để mình nhờ đó được biến đổi nội tâm nên giống như Chúa Kitô. Việc hòa giải và bình an được chiếm đạt là ở chỗ này.
4. Giờ
đây chúng ta hãy jướng về mầu nhiệm Cứu Chuộc cao cả này bằng một cái nhìn chiêm
niệm theo những lời lẽ của Thánh Proclus thành Constantinople, vị đã chết năm
446. Ở Bài Giảng Đầu Tiên của ngài về Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa, ngài đã trình bày
mầu nhiệm Cứu Chuộc một cách mới mẻ, như thành quả của việc Nhập Thể.
Thật vậy,
Thiên Chúa, vị tổng giám mục này nhắc nhở, đã hóa thân làm người để cứu độ chúng
ta, nhờ đó giật chúng ta khỏi các thứ quyền lực của tăm tối, và mang chúng ta về
với Vương Quốc của Người Con Ngai Yêu Dấu, đúng như bài Ca Vịnh của Bức Thư gửi
giáo đoàn Côlôsê này đã gợi lên. Thánh Proclus nhận định rằng: “Đấng cứu chuộc
chúng ta không phải chỉ là nhân loại; thật thế, toàn thể loài người đã bị làm
tôi cho tội lỗi; thế nhưng ngài cũng không phải chỉ là một Vị Thiên Chúa thiếu
bản tính con người: Người thực sự có một thân thể. Nếu Người không mặc lấy xác
thịt của tôi thì Người đã không cứu độ tôi. Được hình thành trong cung lòng của
Vị Trinh Nữ, Người đã được che phủ chiếc mặt nạ của một kẻ bị kết án. Người đã
trao ban tinh thần của Người và nhận lấy xác thịt qua một cuộc trao đổi tuyệt
vời” (8: "Testi mariani del primo millennio," I,
Rome,
1988, p. 561).
Bởi thế, chúng ta đứng trước cộng cuộc của Thiên Chúa là Đấng đã mang lại Ơn Cứu Chuộc chính bởi vì Người cũng là một con người. Người đồng thời cũng là Con Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ, nhưng cũng là anh em của chúng ta, và chính vì mối thân cận gần gũi này Người đã tuôn đổ tặng ân thần linh trong chúng ta.
Đó thực sự là Vị Thiên Chúa ở với chúng ta. Amen.
Anh Chị Em thân mến trong Chúa Kitô,
Trong Buổi Triều Kiến Chung đầu tiên của Tân Niên này, chúng ta suy niệm về bài thánh ca Kitô Học nổi tiếng được trích trong Bức Thư gửi giáo đoàn Côrintô. Nó có một cung giọng tạ ơn cho những ngày đầu tiên trong năm 2006 đây. Chúa Kitô là tâm điểm của bài thánh ca này. Người được trình bày cho chúng at thấy là trưởng tử của tất cả mọi vật tạo thành, là hình ảnh của Thiên Chúa vô hình. Lời diễn tả “hình ảnh”, như một bức ảnh Đông Phương cho thấy, nói lên hơn cả những gì tương tự giống nhau nữa, nó mang đến một cái gì thân mật sâu xa hiện diện nơi chủ thể được biểu biệu.
Chúa Kitô cũng được diễn tả là Đấng Cứu Chuộc, trong một khung trời bao rộng của lịch sử cứu độ. Là đầu của thân mình là Giáo Hội, Người liên kết với tất cả mọi phần tử của thân mình này, sống cũng như chết, và Người mở cho chúng ta con đường đến sự sống trường sinh. Tình trạng trọn vẹn ân sủng chúng ta lãnh nhận từ Người biến đổi chúng ta từ bên trong, nhờ đó chúng ta trở nên thành phần được thông dự vào thần tính của Người.
Như Thánh Proclus Thành Constantinople dạy, Đấng Cứu Chuộc của chúng ta không phải chỉ là người, Người là Thiên Chúa với một bản tính con người. Nêá Người không mặc lâá nhân tính thì Người đã không cứu độ chúng ta. Người đã ban thần linh của Người và nhận lấy xác thịt của chúng ta trong một cuộc trao đổi tuyệt vời.
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch theo tín liệu được Zenit phổ biến ngày 13/1/2006