GIÁO HỘI HIỆN THẾ

Tháng 6/2004

Ý Chỉ Ðức Thánh Cha

 

Ý Chung: “Xin cho tất cả mọi Kitô hữu được liên lỉ nhận thức được trách nhiệm của bản thân cũng như của cộng đồng trong việc làm chứng cho tình yêu Thiên Chúa đối với loài người và đối với hết mọi con người nam nữ”.

 

Ý Truyền Giáo: “Xin cho quyền tự do tôn giáo, một quyền lợi căn bản của loài người, được tôn trọng hơn nữa ở các quốc gia Á Châu”.  

__________________

 NGÀY 11 THỨ SÁU

 

      Cuộc Đối Thoại giữa Kitô Giáo và Hồi Giáo dưới con mắt của một phụ nữ Hồi Giáo

Có nhiều phụ nữ học ở các đại học tòa thánh, (nhưng rất hiếm là Hồi Giáo), trong đó có Lejla Demiri, một sinh viên đang học thần học Kitô giáo ở Đại Học Đường Gregorian, người đã đồng ý chia sẻ với Zenit về việc chị thấy như thế nào đối với Kitô Giáo và Hồi Giáo cũng như với cuộc đối thoại giữa hai tôn giáo này.

Chị có bằng cử nhân và cao học về thần học Hồi Giáo ở Đại Học ở Marnara, Istanbul Thổ Nhĩ Kỳ. Chị đang trình luận án tiến sĩ ở đó. Chị đã học thần học ở Đại Học Thánh Tôma Aquinas, the Angelicum. Cảm tưởng của chị là chị không hiểu được tại sao người ta lại phê phán tôn giáo của chị: “Thành thực mà nói, tôi thật sự không hiểu được tại sao là một phụ nữ Hồi Giáo tôi lại bị áp đảo”.

Vấn     Tại sao chị tới Rôma để học về Kitô Giáo?

Đáp     Tôi đã bắt đầu một cuộc nghiên cứu về hàn lâm trực tiếp liên quan tới Kitô Giáo. Bởi thế, đối với tôi, nơi hay nhất cho việc học hỏi Kitô giáo này là Rôma.

Quí vi có thể hỏi tôi rằng điều gì đã khiến tôi quyết định thực hiện cuộc nghiên cứu về Kitô Giáo? Đúng thế, tôi có thể nói rằng câu trả lời đơn giản cho vấn đề này đó là bối cảnh cuộc đời của tôi. Tôi xuất thân từ Macedonia, nơi mà những người Kitô hữu Chính Thống và Hồi Giáo sống chung với nhau trong cùng một xã hội, và tôi đã sống lâu ở Croatia nơi đa số là Công Giáo. Bởi vậy, khi để ý tới bối cảnh cuộc đời của mình, tôi dễ thấy được câu trả lời cho vấn đề này.

Đó là lý do, sau khi tôi đã học thần học Hồi Giáo ở Istanbul, tôi đã quyết định dấn thân học về thần học Kitô Giáo, và như tôi đã đề cập tới nơi tốt nhất để làm điều này đó là ở tại Rôma.

Ngoài hoạt động và nghiên cứu về hàn lâm ở Đại Học Đường Gregorian của tòa thánh, tôi cũng đã có dịp sống ở một cộng đồng Kitô giáo, đó là Trung Tâm Giáo Dân ở Foyer Unitas, để chia sẻ đời sống hằng ngày với các thân hữu bạn bè Kitô giáo, những người đã giúp tôi có được những minh thức.

Vấn     Là một phụ nữ Hồi Giáo, chị nghĩ cái khó khăn nhất nơi cuộc đối thoại giữa Hồi Giáo và Kitô Giáo là gì?

Đáp     Trước hết, tôi không gọi đó là một cuộc đối thoại giữa Kitô Giáo và Hồi Giáo, mà là giữa những người Kitô Hữu và những người Hồi Giáo. Chính con người ta thực hiện việc đối thoại, những phần tử thuộc hai tôn giáo này, chứ không phải là hai tôn giáo làm điều ấy.

Là một phụ nữ Hồi Giáo, tôi nghĩ rằng, đặc biệt cần phải có việc đóng góp của nữ giới vào việc đối thoại này. Mặc dù tôi không muốn cho đó như là một cái gì kỳ thị, song tôi vẫn chủ trương rằng chiều kích nữ giới sẽ góp thêm những khía cạnh tích cực vào nỗ lực đối thoại, nhất là cuộc đối thoại hằng ngày, nói cách khác, cuộc đối thoại trong cuộc sống.

Một trong những vấn đề quan trọng nhất người ta có lẽ sẽ phải chạm trán nhiều nhất trong lãnh vực này đó là vấn đề thiên kiến. Bởi thế, tôi có thể nói rằng điều kiện tiên quyết cho việc đối thoại là ở chỗ tương kiến.

Nhiều thứ ghen ghét và hận thù có thể rõ ràng thấy được đã phát xuất từ từ việc thiếu hiểu biết và vô ý thức. Tôi có thể trưng dẫn một trong những thành kiến và lầm tưởng chúng ta thường thấy. Tiếc thay, thành phần nữ giới Hồi Giáo, ở lãnh vực truyền thông đại chúng, rất thường được cho như là bị đàn áp và là đối tượng của bạo hành.

Vấn     Chị làm sao giải thích được rằng Hồi Giáo không bạo động?

Đáp     Đáng buồn thay, cả về điều này nữa, chúng ta thấy lãnh vực truyền thông rất thường được song hành với vấn đề khủng bố, và những người Hồi Giáo với những tay khủng bố. Điều này thật sự đã làm méo mó và lu mờ thực tại của nó, nhất là tạo nên những thành kiến sai lầm.

Là một người Hồi Giáo, khi nghĩ về hòa bình và tôn giáo, tôi luôn bao giờ cũng nghĩ đến ý nghĩa của “Hồi Giáo” theo chiều hướng này. “Hồi Giáo” tức là “tùng phục Thiên Chúa”, một chữ có căn ngữ Ả Rập “s-l-m” nghĩa là “hòa bình”.

Ngoài ra, “Sâlam”, hòa bình, là một trong 99 danh xưng của Thiên Chúa theo truyền thống của người Hồi Giáo. Hết mọi người Hồi Giáo đều kết thúc 5 buổi cầu nguyện hằng ngày bằng kinh nguyện ngắn này: “Ôi Thiên Chúa, Ngài là hòa bình; hòa bình từ Ngài mà có”.

Thêm vào đó, nơi một trong những lời mình nói Tiên Tri Muhammad đã bảo rằng: “Các người sẽ không được vào thiên đàng trừ khi các người tin tưởng; và các người sẽ không phải là những tín đồ thực sự trừ phi các người yêu thương nhau”.

Bởi thế, Hồi Giáo, một tôn giáo có thể được định nghĩa như là một tôn giáo của hòa bình, khiển trách các phần tử của mình rằng không thể nào hoàn trọn thực sự đức tin và niềm tin của mình nếu không tuân giữ và cổ võ hòa bình.

Liên quan đến vấn đề này, tôi cũng xin nói rằng một trong những yếu tố thiết yếu trong việc hiểu biết lẫn nhau và đối thoại với nhau đó là tránh đi tất cả những gì tổng quát hóa một cách gọn ghẽ, vì ngày nay không có tôn giáo nào là nguyên vẹn cả; mỗi một đạo giáo đều chất chứa nơi mình cái tính chất đa biệt về tư tưởng cũng như về việc dẫn giải.

Nói cách khác bao giờ cũng có cái đa tính nơi việc tự hiểu biểu trong hết mọi truyền thống và văn hóa. Chẳng hạn, như có nhiều cái khác nhau giữa Kitô hữu ở phần đất này trên thế giới với những người sống ở những phần đất khác, cũng thế có nhiều cái đa dạng giữa những người Hồi Giáo ở các địa dư khác nhau.

Hơn nữa, thật là vô lý khi lấy một số vấn đề ở một xứ sở nào đó để gán chúng vào Hồi Giáo hay Kitô Giáo, hơn là xét tới những yếu tố về chính trị, kinh tế xã hội, chủng tộc hay những yếu tố khác.

Tóm lại, thay vì vơ đũa cả nắm về con người của một tôn giáo nào đó để rồi vẽ thành một bức tranh toàn diện, thì cần phải chú ý tới cả sự kiện liên quan đến tính cách đa biệt và đa dạng nữa.

Vấn     Chị hoạch định tương lai của chị ra sao sau khi học hỏi ở Rôma?

Đáp     Dự án đẹp nhất của tôi trong tương lai đó là dạy giảng và đóng góp vào việc cổ võ việc đối thoại liên tín giữa những người Hồi Giáo và Kitô Giáo với tư cách là một học giả.

Tôi hy vọng những thứ nghiên cứu tôi đã học hỏi nơi cả thần học Hồi Giáo và Kitô Giáo, bối cảnh cuộc đời của tôi, và những kinh nghiệm sống của tôi sẽ giúp tôi hoàn thành những dự án này của tôi.

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch từ tài liệu được Zenit phổ biến ngày 3/6/2004
 

 

Lời Thỏ Thẻ của Thánh Tâm Chúa Giêsu với Nữ Tu Josefa Menéndez

(Ðaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, soạn dịch theo cuốn "Đường Lối của Tình Yêu Thần Linh")

 

                        Con yêu dấu của Cha, Cha là mặt trời soi cho con thấy nỗi khốn cùng của con' càng thấy nó khốn cùng, càng bắt con phải yêu mến Cha hơn. Đừng chán nản, ngọn lửa của Trái Tim Cha sẽ thiêu rụi sự hèn yếu của con. Nếu linh hồn con lem luốc bại hoại không thể trổ sinh hoa trái gì cả, Cha là Đấng sẽ cầy sới nó và Cha sẽ chiếu tia sáng để tinh lọc và thanh tẩy nó... Cha sẽ gieo hạt giống nơi nó... Hãy giữ mình nhỏ bé, thật nhỏ bé. .. Cha không đủ cao cả hay sao? Cha là Thiên Chúa của con, Cha là Hôn Phu của con, và con là nỗi khốn cùng của Trái Tim Cha! (15-8-1922)

 

                        Cha không nhìn đến việc làm, Cha nhìn đến ý hướng. Một việc nhỏ bé nhất, nếu vì yêu mến mà làm, sẽ chiếm được công nghiệp làm cho Cha an ủi khôn cùng... Cha chỉ muốn tình yêu, Cha không đòi gì khác. (8-9-1922)

 

                        Phải, Trái Tim của Cha làm cho những hy hiến nhỏ mọn này một giá trị thần linh, vì cái Cha muốn đó là tình yêu! Cha tìm kiếm tình yêu. Cha yêu thương các linh hồn và chờ đợi tình yêu ứng đáp. Điều làm cho Cha thật đau lòng là Cha thường đối diện với lạnh lùng thay vì gặp được yêu thương. Hãy cho Cha tình yêu và các linh hồn... hãy liên hợp mọi tác động của con với Trái Tim Cha. Hãy gắn bó với Cha là Đấng ở cùng con. Cha là Tình Yêu và chỉ khát mong tình yêu. Ôi! chỉ cần các linh hồn nhận ra Cha xót thương đợi chờ họ là chừng nào. Cha là tình yêu trên hết mọi tình yêu và niềm vui của Cha là thứ tha. (27-9-1922)

 

                        Josefa ơi, Cha lấy làm hài lòng khi con gọi Cha là Cha, khi con gọi Cha bằng danh xưng như thế, Cha cảm thấy Cha buộc phải chăm sóc cho con. Dưới thế này, khi một trẻ nhỏ bắt đầu bập bẹ kêu lên  tiếng Cha ngọt ngào, thì cha mẹ vui sướng biết bao ôm ghì lấy con mình vào lòng, đối với họ đời này không còn sung sướng nào hơn nữa. Nếu điều này đúng nơi cha mẹ trần gian, thì đối với Cha còn thật hơn biết bao, vì Cha là Cha, là Mẹ, là Thiên Chúa, là Hoá Công, là Cứu Tinh và là Hôn Phu của con!... Không có gì từ ái tương đương với Trái Tim Cha cả.

                        Phải đấy Josefa à, khi con cảm thấy buồn nản, hãy mau kêu cầu cùng Cha của con, rồi hãy nghỉ yên trong Trái Tim Người.

                        Nếu vì việc làm của mình, con không thể gieo mình xuống dưới chân Cha như con muốn, thì chỉ cần con thầm thĩ một tiếng Cha là Cha sẽ cứu giúp con, nâng đỡ con, hướng dẫn con và ủi an con.

                        Thôi bây giờ con hãy đi nghỉ bằng an. Một ngày nữa lại qua đi và nó sẽ dành tất cả cho đời sau vô cùng. (25-5-1923)

 

                        Sau hiệp lễ, con thấy Chúa Giêsu. Người giống như một người nghèo nàn như thể ngại ngùng nói một điều gì đó. Con lập lại những lời khấn của con rồi hỏi Người làm sao Người lại có vẻ như vậy... Người liền xoè một bàn tay ra:

                        Con hỏi Cha điều Cha muốn phải không, Josefa? Con không biết hay sao?... Cha còn muốn gì hơn ngoài trái tim con...

                        Con thưa lại rằng con muốn yêu Người khôn lường, nhưng con sẽ hết sức hạnh phúc nếu con yêu giống như một đứa trẻ nhỏ xíu, yêu không lộ liễu, yêu không có thời hay yêu mà phải tỏ ra, nhưng là yêu liên lỉ, hoàn toàn đơn sơ, chỉ biết yêu thôi. Đó là đường lối con muốn: yêu mến Người và dâng cho Người các linh hồn, nhưng bằng cách kín đáo và nhỏ nhặt để con không phải chịu trách nhiệm nhiều lắm.

                        Josefa ơi, đừng sợ' điều này không có gì trở ngại cả, vì con không còn tác hành theo năng lực của riêng con nữa, mà là được dẫn dắt và thúc động bởi Cha.

                        Cả Cha nữa, Cha cũng muốn con giống như là một trẻ nhỏ. Thế nhưng, Cha muốn lợi dụng sự nhỏ bé này. Chỉ vì con quá bé nhỏ mà con phải để bàn tay từ phụ của Cha dẫn dắt, bàn tay toàn năng và vô cùng mãnh liệt. Bởi vậy, trong con có một sự gì tốt lành, con đừng bao giờ qui nó về mình, vì các trẻ nhỏ tuyệt đối không biết gì và làm được gì cả. Song nếu chúng ngoan ngoãn và dễ dậy thì chính sự khôn ngoan khéo léo của cha chúng dẫn dắt chúng.

                        Josefa ơi, hãy để Cha đoạt chiếm trái tim của con!

                        Con chưa kịp đáp lại thì Chúa Giêsu đã đoạt mất trái tim con. Con cảm thấy một nỗi đớn đau mãnh liệt, rồi trong giây lát, một tia lửa bỏng cháy bắn ra từ Trái Tim Người trúng vào ngực con. A! quá sức con rồi Chúa Giêsu ơi.. Nhưng Người làm tới:

                        Để Cha chiếm trái tim con... để Cha đoạt trái tim con... đó là tình yêu. Ngọn lửa của tình yêu Cha sẽ chiếm lấy chỗ của trái tim con mà không làm con mất cảm nhận và yêu thương' ngược lại tình yêu càng mạnh mẽ thì nó càng mật thiết... Thôi, bây giờ chúng ta cùng nhau sống một ngày nhiệt liệt, nồng nàn và gắn bó, Cha sống cho con và con sống cho Cha.

                        Thế rồi Người ra đi mang theo mình trái tim con. Từ bấy giờ, con cảm thấy lồng ngực của con có một ngọn lửa rừng rực đến nỗi có những lúc con khó lòng mà chịu được nữa. Bấy giờ con cũng cảm thấy là mọi sự dường như không đủ cho các ước vọng của con. Con mong được thoát ly thân xác mình... để thu hút vô số các linh hồn cho Trái Tim Người... để mang lại vinh quang rất cả thể cho Người... Con cồn cào ruột gan muốn chiếm lấy Người cho bằng được, thật là một cuộc tử đạo cho con khi vẫn còn cách xa Người.... Con không thể diễn tả hết... song trong con lúc ấy có một ngọn lửa thiêu đốt khát khao sống cho Người. Con thiết tha mong ước yêu mến Người và thấy Người được mến yêu là chừng nào! (26-5-1923)

 

                        (Hôm nay là lễ trọng kính Chúa Ba Ngôi, Josefa đã nghe thấy những lời này:)

                        Tuy Ba Ngôi nhưng Chúng Ta chỉ là Một trong Thánh Thiện, Khôn Ngoan, Quyền Năng và Yêu Thương. Con người mà nhân tính được ân sủng thần linh hoá thì trở nên một với Thiên Chúa. Thiên Chúa thực sự ngự nơi những linh hồn ở trong tình trạng ân sủng là như thế. Ba Ngôi Thần Linh lập cư nơi họ, làm cho họ trở nên chốn hoan lạc của các Ngài là như thế.

                        Đoạn con thấy còn lại một mình Chúa Giêsu, giơ bàn tay của Người ra, mắt ngước lên Trời mà nói:

            Xin cho con người biết tôn thờ Cha.

            Cho họ biết yêu mến Con.

            Cho họ được Thánh Thần chiếm hữu,

            và được Ba Ngôi Thánh ngự trong họ.

                        (Rồi Người nhìn thẳng vào Josefa:)

                        Ôi! giá con có thể xem thấy vẻ đẹp của một linh hồn trong ơn thánh nhỉ. Nhưng, Josefa ơi, vẻ đẹp như vậy thì vô hình đối với những con mắt hạn hẹp. Thế nên hãy lấy con mắt đức tin mà nhìn và khi nhận ra giá trị của các linh hồn, hãy hiến mình để dâng vinh hiển này lên Ba Ngôi Thánh, bằng cách chiếm lấy nhiều linh hồn làm nơi ngự trị cho Thiên Chúa Ba Ngôi.

                        Mỗi một linh hồn có thể là khí cụ trong công cuộc cao cả này... Không cần phải làm gì vĩ đại, những tác động nhỏ nhặt nhất cũng đủ rồi: một bước đi, một cọng rác nhặt lên, một cái nhìn được cầm hãm, một giúp đáp, một nụ cười thân tình..., tất cả những tác động này được dâng lên cho Tình Yêu thực sự mang lại lợi ích lớn lao cho các linh hồn và kéo xuống trên họ các trận lụt ân sủng. Đấy là chưa kể đến những hoa trái của nguyện cầu, của hy sinh, của tác động dâng lên tẩy xoá tội lỗi của loài người... để chiếm lấy cho các linh hồn ơn thanh tẩy, nhờ đó, cả các linh hồn nữa cũng được trở nên những cung thánh xứng đáng cho Ba Ngôi Thánh ngự trị.

                        Nếu một người hiến đời mình để hoạt động, trực tiếp hay gián tiếp, cho phần rỗi của các linh hồn, đến độ đạt đến mức thoát ly bản thân, mà vẫn không mất đi sự thánh thiện riêng mình, trong việc để cho các linh hồn khác hưởng công nghiệp của những việc làm, lời cầu nguyện và chịu đựng của mình..., thì linh hồn này kéo xuống muôn vàn ơn lành cho thế gian..., chính linh hồn ấy cũng đạt tới một tầm mức thánh thiện cao độ, còn cao hơn cả mức độ mà họ có thể đạt được nếu họ chỉ lo tiến đức một mình. (27-5-1923)

 

                        Sau hiệp lễ, con cảm thấy như chính thiên đàng ở ngay trong linh hồn con. Đột nhiên con thấy Chúa Giêsu đẹp hết sức. Trái Tim Người chói lói chiếu sáng hệt như mặt trời. Có một thánh giá lửa gắn lên Trái Tim Người.. Người nói:

                        Linh hồn ăn Thịt Cha thì chiếm hữu được Thiên Chúa, Tác Giả của Sự Sống... và của Sự Sống Đời Đời... Linh hồn này trở nên thiên đàng của Cha là như thế. Không gì có thể so sánh được với vẻ đẹp của nó. Các thần trời ca khen chúc tụng và vì Thiên Chúa đang ở trong linh hồn ấy, họ phục xuống tôn thờ... Ôi linh hồn, con có biết được phẩm vị của mình không... Linh hồn con, Josefa ơi, là thiên đàng của Cha, và mỗi lần con tiếp nhận Cha trong lúc Hiệp Lễ thì ân sủng của Cha thăng hoa cả phẩm vị lẫn vẻ đẹp của con.

                        "Chúa ơi, con dâng cho Chúa tất cả con tim của con, sự sống của con và tự do của con..."

                        Cha không còn muốn gì khác nữa. Tất cả những sự khác chẳng còn là gì cả?... Tội lỗi của con ư? Cha không thể lau sạch chúng sao... Các nỗi khốn nạn của con ư? Cha thiêu hóa chúng... Sự yếu đuối của con ư? Cha sẽ là sức đỡ nâng của nó... Chúng ta hãy liên kết lại với nhau. (28-5-1923)

 

                        Josefa con, giờ đây Cha sắp nói với con điều đầu tiên mà con phải thưa lại với Đức Giám Mục. Hãy hôn đất đi!

                        Cha là Tình Yêu! Trái Tim Cha không còn giữ được những ngọn lửa nồng nhiệt của mình được nữa. Cha yêu thương các linh hồn tha thiết đến nỗi Cha đã hy sinh mạng sống Cha cho họ.

                        Chính tình yêu này đã giam cầm Cha như một tù nhân trong nhà tạm. Vì gần 20 thế kỷ, Cha đã ở đó, đêm cũng như ngày, ẩn mình dưới các miếng Bánh và dấu thân trong Tấm Bánh Thánh trắng nhỏ, yêu thương chịu đựng bỏ rơi, cô đơn, khinh bỉ, lộng ngôn, thù ghét, phạm thánh...

                        Vì yêu thương các linh hồn, Cha lập Bí Tích Xá Giải để Cha có thể thứ tha cho họ, không phải một hai lần, mà là bao lâu họ cần lấy lại ơn thánh. Cha đợi chờ họ ở đó, mong tẩy rửa tội lỗi của họ, không phải bằng nước mà là bằng Máu của Cha.

                        Qua các thế hệ của giòng đời, biết bao lần, bằng cách này cách kia, Cha đã bộc lộ tình yêu của Cha cho con người: Cha cho họ biết Cha mong cứu rỗi họ thiết tha là chừng nào. Cha đã tỏ Trái Tim Cha ra cho họ. Việc tôn sùng này đã như ánh sáng tỏa xuống khắp thế gian, đến hôm nay trở thành một phương tiện mãnh liệt trong việc chiếm hữu các linh hồn, cũng như trong việc mở rộng vương quốc của Cha nữa vậy.

                        Giờ đây Cha muốn hơn thế nữa, vì, nếu Cha mong tình yêu đáp lại tình Cha thì không phải là việc đáp đền duy nhất mà Cha mong muốn nơi các linh hồn: Cha còn muốn họ tất cả hãy tin cậy vào lòng thương xót của Cha, trông đợi tất cả mọi sự nơi lòng từ ái của Cha, và đừng bao giờ ngờ vực việc Cha hằng thứ tha.

                        Cha là Thiên Chúa, nhưng là Thiên Chúa yêu thương! Cha là Cha, nhưng là Cha đầy lòng trắc ẩn và không bao giờ nhăn nhó. Trái Tim Cha vô cùng thánh hảo nhưng cũng vô cùng khôn ngoan, biết được cảnh yếu hèn cũng như bệnh nạn của loài người thì cúi mình xuống trên các tội nhân khốn nạn bằng một tình thương vô biên.

                        Cha yêu thương những linh hồn, mà, sau lần sa ngã thứ nhất đến với Cha để xin ơn tha thứ... Cha còn yêu thương họ hơn nữa khi họ van xin tha thứ cho họ lần sa ngã thứ hai, và nếu còn cứ xẩy ra nữa, Cha không nói là một triệu lần song là triệu triệu lần, thì Cha vẫn yêu thương và tha thứ cho họ, Cha sẽ tẩy rửa trong Máu Cha tất cả tội lỗi của họ từ tội đầu tiên cho đến tội sau cùng.

                        Cha sẽ không bao giờ chê chán các tội nhân thống hối, hay không thôi mong cho họ trở lại, mà họ càng khốn khổ thì Cha lại càng tiếp nhận họ hơn. Một người cha lại không yêu thương đứa con bệnh tật của mình bằng một lòng âu yếm đậc biệt hay sao? Việc săn sóc và chăm chút của người cha đối với người con này há không nhiều hơn hay sao? Cũng thế, lòng âu yếm và xót thương của Trái Tim Cha dạt dào đối với các tội nhân hơn là với chính nhân.

                        Đây là điều Cha muốn tất cả mọi người nhận biết. Cha sẽ dậy các tội nhân hiểu rằng tình thương của Trái Tim Cha không thể nào cạn kiệt. Kẻ vô tình hờ hững nên biết rằng, Trái Tim Cha là một ngọn lửa thắp họ sáng lên, vì Cha yêu thương họ. Với các linh hồn đạo hạnh thánh đức, Cha sẽ là Đường mà họ, khi đạt đến bước tiến dài trên đường trọn lành, được an toàn vào bến bờ vĩnh phúc. Sau hết, với các linh hồn tận hiến, các linh mục và tu sĩ, các linh hồn ưu tuyển của Cha, một lần nữa, Cha xin tất cả tình yêu của họ và họ không được nghi ngờ tình yêu của Cha, trên hết, họ phải tin vào Cha và không được bao giờ hồ nghi tình thương của Cha. Thật là quá dễ dàng khi hoàn toàn tin tưởng vào Trái Tim Cha! (11-6-1923)

 

                        Cha muốn thứ tha. Cha muốn ngự trị trong các linh hồn và tha thứ cho mọi dân tộc. Cha muốn cai trị các linh hồn, các dân tộc, toàn thế giới. Bình an của Cha phải được tràn lan khắp hoàn cầu, nhưng đặc biệt ở đất nước dấu yêu này là nơi lòng sùng kính Trái Tim Cha đã đâm rễ... Ôi, để Cha có thể là sự bình an của nó, sự sống của nó và Quốc Vương của nó. Cha là Sự Khôn Ngoan và là Niềm Phúc Đức! Cha là Tình Yêu và là Tình Thương. Cha là Bình An, Cha sẽ thống trị! Cha sẽ làm mưa xuống trên thế giới các niềm thương của Cha, để lau sạch sự bội bạc của nó. Để đền tạ những tội ác của nó, Cha sẽ chọn các nạn nhân chịu hy sinh để làm việc chuộc lấy ơn tha thứ..., vì trong thế gian có nhiều nạn nhân chịu hy sinh đền bồi mong ước làm hài lòng Cha..., hơn thế nữa, còn có các linh hồn quảng đại sẽ hy sinh mọi sự mình có để Cha có thể thoả thích sử dụng họ theo ý muốn của Cha.

                        Triều đại Cha sẽ là một triều đại an bình và yêu thương, Cha sẽ khai mạc triều đại này bằng lòng xót thương trên tất cả mọi người: cùng đích mà Cha nhắm tới là như thế và đó là công cuộc cả thể của tình yêu Cha.

                        Còn phần con (Josefa), Cha đã chọn con như là một hữu thể bất xứng và bất lực, để làm sáng tỏ sự kiện là chính Cha nói, Cha xin, Cha làm.

                        Lời kêu gọi của Cha nhắn gửi cho tất cả mọi người: cho những linh hồn tận hiến trong bậc tu trì và cho những linh hồn sống giữa thế gian, cho kẻ lành cũng như cho các tội nhân, cho trí giả cũng như cho người mù chữ, cho những nhà cầm quyền cũng như cho những người tuân hành. Cha đến để nói với mỗi một thành phần này là: nếu các con tìm kiếm hạnh phúc, các con sẽ tìm thấy nó nơi Cha. Nếu các con tìm kiếm sang giầu, thì Cha là Sự Giầu Có vô cùng. Nếu các con ước muốn hoà bình, thì an bình chỉ được thấy nơi một mình Cha. Cha là Tình Thương và là Tình Yêu! Cha phải là một Quốc Vương thống trị...

                        Đây là điều mà con trước hết dâng cho Đức Giám Mục để ngài đọc.

                        Ngài đừng lấy làm lạ về thứ dụng cụ mà Cha sử dụng, vì quyền năng của Cha thì vô cùng và tự nó có đủ hiệu năng. Ngài hãy tin Cha. Cha sẽ chúc lành cho công việc của ngài... Và giờ đây, Josefa ơi, Cha sẽ bắt đầu trực tiếp nói với thế giới, Cha mong rằng những lời của Cha được biết đến sau khi con qua đi. Riêng phần con, con sẽ sống trong bóng tối, hoàn toàn tối tăm, thật là tăm tối, và vì Cha đã chọn con như con mồi của Cha, con sẽ chịu khổ với ngập đầy đớn đau, con sẽ chết! Đừng tìm kiếm nghỉ ngơi hay nhẹ nhõm' con sẽ không thấy được đâu, vì Cha đã xếp đặt các sự việc như vậy. Thế nhưng tình yêu của Cha sẽ nâng đỡ con và Cha sẽ không bao giờ bỏ mậc con đâu!

                        Cha đến để thiêu hoá con bằng lửa và thắp con sáng lên. Tất cả nỗi mong ước của Cha là châm lửa cho các linh hồn..., những linh hồn trên toàn thế giới... Than ôi! họ tránh né ngọn lửa, nhưng Cha sẽ chiến thắng, họ sẽ là của Cha và Cha sẽ là Vua của họ. Hãy chịu đựng với Cha để thế gian nhận biết Cha và để các linh hồn có thể đến với Cha. Chính nhờ khổ đau mà tình yêu thắng cuộc. (12-6-1923)

 

                        Loài người phải nhận biết Cha. Cha muốn con người nhận biết tình yêu của Cha. Họ có biết Cha đã làm những gì cho họ chăng?

                        Thế thì bây giờ, Josefa ơi, viết đi con.

                        Một người cha có một đứa con duy nhất.

                        Bố con họ giầu có và quyền thế, được phục dịch bởi các người hầu kẻ hạ nhiệt tâm, và được phủ phê bởi tất cả những gì làm cho họ sống một cuộc đời vinh hoa, phú qúi và hoan lạc, một thân phận may lành không còn thiết một sự gì nữa, dù người hay vật. Đứa con là tất cả trên hết mọi sự đối với người cha, cũng như người cha đối với đứa con, cả cha lẫn con đều tìm thấy nơi nhau một sự mãn nguyện hoàn toàn, một mãn nguyện không loại trừ những người khác, vì những tấm lòng cao sang quảng đại như vậy, đều biết cảm thông với bất cứ một ai bị khốn khổ, dù nhẹ đến đâu.

                        Bấy giờ, xẩy ra có một người đầy tờ của ông chủ tốt lành này bị bệnh, càng ngày càng trầm trọng, mà để cứu mạng người đầy tớ này, chỉ có mỗi hy vọng là sử dụng đến những phương dược mạnh nhất, cùng với việc chăm sóc thận trọng nhất.

                        Tuy nhiên, người đầy tớ này lại nằm ở căn nhà nghèo nàn tẻ lạnh. Thấy thế, ông chủ cảm thấy không yên tâm, vì nếu cứ để như vậy, chắc chắn người ấy sẽ chết. Phải làm sao đây? Đúng, có thể sai một người đầy tớ đồng bạn đến để phục vụ người bệnh' song việc phục vụ này, được làm vì kiếm miếng ăn hơn là vì yêu thương, không tránh khỏi sơ xuất có thể xẩy ra.

                        Thế nên, động lòng thương, ông chủ gọi con mình đến và cho con biết mối lo âu của mình. Ông giải thích về cái chết gần kề của người đầy tớ nghèo khổ, mà chỉ cần được chăm sóc hết sức thận trọng là có thể cứu chữa.

                        Cha nào con ấy! Người con liền lập tức xung phong đi phục vụ người đầy tớ đang ngấp ngoái chết, như cha muốn. Người con sẽ không quản ngại khó khăn, mệt mã hay thao thức, cho đến khi sức khỏe của người đầy tớ hoàn toàn hồi phục.

                        Người cha bằng lòng việc tự nguyện của người con, và sẵn lòng để cho con nên giống như một người đầy tớ, nhờ đó, người con có thể phục dịch kẻ vốn là đầy tớ của nó.

                        Nhiều tháng ngày trôi qua, những ngày tháng lắng lo canh chừng bên giường bệnh, mãi cho đến khi sức khỏe của người đầy tớ được phục hồi. Vì người con không quản ngại một sự gì, để chẳng những chữa lành bệnh tật, mà còn bảo đảm an toàn sức khỏe cho người đầy tớ nữa. Về phần người đầy tớ thì thế nào? Với một tấm lòng tràn đầy tri ân, hắn hỏi xem hắn có thể làm gì để đền đáp lại một việc bác ái tuyệt vời như vậy.

                        Người con nói "Hãy đi tìm cha tôi, và dùng sức khỏe đã được phục hồi để hiến mình trung thành làm tôi người, hầu đền lại tấm lòng bao la của người".

                        Quá động lòng trước những điều kiện này, người đầy tớ hết sức biết ơn vị ân nhân của mình, và nguyện vĩnh viễn làm việc không công cho ông. Người đầy tớ cần phải đáp đền là chừng nào cho một ông chủ như thế, một ông chủ không đối xử với mình như là một tôi tớ mà là như một người con.

                        Dụ ngôn này chỉ là một bóng mờ của tình yêu  Cha đối với loài người, và của tình yêu đền đáp mà Cha mong tìm thấy nôi họ. Cha sẽ dần dần giải nghĩa dụ ngôn này, để tất cả mọi người có thể nhận biết Trái Tim Cha.

                        Hãy giúp đỡ Cha, Josefa ơi' hãy giúp Cha để con người biết được Cha yêu thương họ là dường nào! Vì điều này mà Cha đã đến, để họ biết được rằng họ sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc đích thực ngoại trừ ở nơi Cha..., hãy chịu khổ, Josefa nghe, và hãy yêu thương, vì hai chúng ta cố ý chinh phục các linh hồn mà! (13-6-1923)

 

                        Josefa ơi, hãy sấp mình xuống tận đất. Con hãy tôn thờ Thiên Chúa của con, đền tạ sự dể duôi và những xúc phạm mà Người phạm chịu bởi phần lớn loài người... Con hãy yêu mến Người, bù đắp lại sự vô ơn bội bạc của họ... Và giờ đây con hãy viết.

                        (Đoạn Chúa dẫn giải dụ ngôn hôm qua)

                        Thiên Chúa đã dựng nên con người hoàn toàn vì yêu. Người đặt con người trên mặt đất trong những hoàn cảnh bảo toàn hạnh phúc của con người, cho đến ngày tuyệt vĩnh phúc lóe sáng trên họ. Tuy nhiên, để hưởng một quyền hạn đến độ phúc lộc như vậy, con người buộc phải giữ những điều khoản êm ái và khôn ngoan do Đấng Tạo Hoá đặt định. Con người, vì bất trung với điều này, đã ngã bệnh trầm trọng' hai cha mẹ đầu tiên của họ đã phạm tội, nên tất cả loài người, con cháu của các ngài, đã nhiễm mắc tội này, và đã mất quyền hạn của mình đối với hạnh phúc tuyệt hảo mà Thiên Chúa hứa ban' để rồi đau đớn, khổ sầu và chết chóc từ đấy đã trở nên thân phận của họ.

                        Thế mà, Thiên Chúa tuyệt hảo hạnh phúc, không cần gì đến con người, hay đến những việc phục vụ của họ. Người tự mãn nơi chính mình Người. Vinh quang của Người thì vô cùng, không gì có thể làm suy giảm.

                        Vô cùng quyền năng, Người cũng vô cùng tốt lành' bởi thế, Người sẽ không để con người được dựng nên vì yêu thương bị hư trầm. Bù lại, Người trả giá cho sự dữ nặng nề của tội lỗi bằng cách cứu chữa vô cùng qúi giá: một Ngôi trong Ba Ngôi Thánh, bằng việc mậc lấy bản tính nhân loại, với tư cách thần linh, sửa lại sự dữ của Nguyên Tội.

                        Ngôi Cha ban Con Mình, Ngôi Con hy sinh Vinh Hiển Mình. Con xuống thế gian không phải như một Chúa Tể và Chủ Tể toàn năng, nhưng nghèo khốn như một tôi tớ và một con trẻ.

                        Đời sống của Người ở trên mặt đất thì tất cả các người đã biết.

                        Các người biết, ngay giây phút đầu tiên của cuộc Nhập Thể, Ta đã chịu lụy tất cả mọi khốn khổ của nhân loại. Thời thơ ấu, Ta đã chịu lạnh giá, đói khát, bần cùng và bắt bớ.

                        Trong cuộc đời lao công, biết bao lần, con bác thợ mộc chịu nhún nhường và bị khinh chê. Biết bao lần, sau một ngày làm việc khó nhọc, chúng ta, dưỡng phục của Ta và Ta, thấy rằng chúng ta đã khó khăn mới đủ sống qua ngày..., và cứ thế, Ta đã tiếp tục sống ba mươi năm trường.

                        Thế rồi, xa rời cuộc sống xum vầy với Mẹ Ta, Ta dấn thân vào việc làm cho Cha Ta được nhận biết. Ta đã tìm đủ mọi cách để dạy cho con người biết rằng Thiên Chúa là Tình Yêu.

                        Ta đã làm đủ mọi điều tốt lành, cho cả những gì về phần xác cũng như phần hồn: Ta phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân, Ta phục sinh kẻ chết' còn đối với các linh hồn thì sao?... A! Ta phục hồi tự do..., tự do mà họ đã đánh mất bởi tội, và Ta đã mở cho họ các cửa vào Thiên Đàng, gia cư trường tồn của họ.

                        Cho đến giờ chiếm lấy ơn cứu rỗi cho họ, Con Thiên Chúa đã tự nguyện thí chính mạng sống mình.

                        Và Người đã chết như thế nào?... Người được bao bọc bởi các bạn hữu ư?... Đã được tuyên nhận là một ân nhân ư?... Hỡi những người yêu dấu của Ta, các người biết rằng Con Thiên Chúa đâu có muốn chết như thế. Người là Đấng không giảng dậy gì ngoài tình yêu, lại là nạn nhân của thù hằn giận ghét... Người là Đấng đã mang hòa bình cho thế gian, lại bị đối xử tàn nhẫn nhất... Người là Đấng đến mang cho con người tự do, lại bị giam cầm, trói buộc, bạc đãi, chửi rủa, và sau cùng, bị chết trên một cây thập giá giữa hai tên trộm..., bị khinh bỉ, bị bỏ rơi, bị nhục nhã, và bị tước đoạt mọi sự.

                        Chính Người đã nạp Mình cho phần rỗi loài người là như thế. Chính Người đã hoàn tất công cuộc mà Người đã tự nguyện bỏ mặc vinh hiển lại cho Cha Người là như vậy. Con người yếu đau và bị thương tích, và Con Thiên Chúa đã xuống với con người. Người chẳng những phục sinh con người sa ngã, mà còn chiếm lấy cho con người, cả sức mạnh lẫn quyền năng, để họ đoạt được ở đời này các báu vật cho phúc lộc đời đời.

                        Mà con người đã đáp ứng ra sao?

                        Như người tôi tớ biết ơn, con người có hiến mình làm việc không công, và từ khước các thứ khác cho những lợi lộc của Chủ Nhân mình không?...

                        Chúng ta hãy cứu xét và hãy phân biệt..., vì con người có nhiều cách thức đáp ứng khác nhau.

                        Thế nhưng, hôm nay như thế là đủ rồi. Josefa con, hãy ở trong bình an của Cha và đừng quên rằng con là miếng mồi của Cha. Hãy yêu thương và phó mặc tất cả những cái khác cho Cha. (14-6-1923)

 

                        Josefa ơi, đừng sợ, Con biết khi một núi lửa bùng nổ thì những gì sẽ xẩy ra không? Giòng nham thạch vọt ra mạnh mẽ là chừng nào, đến nỗi, nó có thể di chuyển các núi đồi và bình địa chúng. Vậy con người có cần phải được nói cho biết rằng, có một năng lực tàn phá hủy hoại đã được mở nút ra chăng? Đó sẽ là những lời của Cha cùng với ân sủng kèm theo' một mãnh lực bằng yêu thương sẽ có thể thắng đoạt cả con người ngổ ngáo cứng lòng nhất. Xã hội trở nên băng hoại khi những nhà cầm quyền không tác hành theo sự thật và công lý. Nếu chính quyền biết cách cai trị thì đa số sẽ thấy ánh sáng và theo ánh sáng, cho dù số người vẫn không theo đường ngay nẻo chính không phải là không còn... Cha nói với con một lần nữa là, ân sủng sẽ hỗ trợ những lời của Cha, và phù trợ những người làm cho lời của Cha được biết đến. Chân lý sẽ thắng cuộc, bình an sẽ cai trị các linh hồn và thế giới..., rồi vương quốc của Cha sẽ đến! (19-6-1923).

 

                        Đừng sợ' Cha là Giêsu, Người Con của Nữ Trinh Vô Nhiễm Nguyên Tội.

                        Phải, Cha là Tình Yêu, Cha là Người Con của Nữ Trinh Vô Nhiêm Nguyên Tội, Cha là Lang Quân của các linh hồn khiết trinh, là Sức Mạnh của kẻ yếu mềm, là Ánh Sáng của các linh hồn, là Sự Sống của họ' Cha đền bù lại tội lỗi cho họ, Cha là Đấng Cứu Chuộc của họ

                        Thế nhưng, này Josefa, con có mong chiếm hữu Cha và tận hưởng Cha không?... Phần Cha, Cha mong đợi con! Cha vinh danh nơi những người luôn luôn làm theo ý Cha trong mọi sự, và vì lý do đó mà Cha đã chọn con. Hãy để Cha tự do làm nơi con điều mà Cha biết là sẽ làm cho cả Cha vinh danh lẫn con có lợi. Mùa đông cuộc đời này sắp kết liễu... Cha là Chân Phúc của con!

                        (Đoạn Chúa Giêsu đọc cho Josefa viết một sứ điệp thứ hai gủi cho Đức Giám Mục giáo phận Poitiers như sau:)

                        Cha mong rằng tình yêu của Cha phải là mặt trời soi sáng, mà nhiệt năng của nó làm cho các linh hồn bừng sống lại. Đó là lý do tại sao những lời của Cha phải thấu đến họ. Cha muốn tất cả thế giới nhận biết nơi Cha một Thiên Chúa của tình thương và tình yêu. Cha ước muốn cho tất cả khắp mọi nơi đọc thấy nguyện vọng thứ tha và cứu rỗi các linh hồn của Cha, để kẻ yếu hèn nhất cũng không còn sợ hãi trốn tránh nữa..., hay người lầm lỗi nhất vượt thoát khỏi Cha... Hãy để cho tất cả mọi người họ đến. Cha đang giang đôi cánh tay đợi chờ họ như một người cha êm ái nhất, để thông ban sự sống và hạnh phúc chân thật cho họ.

                        Để thế giới có thể nhận biết lòng từ ái của Cha, Cha cần những tông đồ tỏ Trái Tim Cha ra..., thế nhưng, trước hết, chính những tông đồ này phải biết Trái Tim Cha..., bằng không, họ làm sao có thể chỉ dạy cho những người khác được?

                        Thế nên, một vài ngày tới đây, Cha sẽ nói cho các linh mục của Cha, các tu sĩ và nữ tu của Cha, để tất cả có thể hiểu rõ điều Cha đòi hỏi: Cha muốn họ thành lập một nhóm ái hữu, để dạy vẽ và phổ biến tình yêu cững như lòng thương xót của Trái Tim Cha cho tất cả mọi người, cho ngay cả những kẻ cực đoan nhất trên thế gian. Cha cần đến và ước mong việc đền tạ được sống lại và phát triển nơi tín hữu và các linh hồn tuyển chọn, vì thế giới đầy những tội lỗi..., mà trong lúc này đây các dân nước đang chọc giận Thiên Chúa. Thế nhưng, Người muốn triều đại của Người là một triều đại của tình yêu, vì thế mà lời kêu gọi này được gửi đến các linh hồn tuyển chọn, đặc biệt các linh hồn tuyển chọn của đất nước này. Người xin họ đền bồi, xin ơn tha thứ, và trên hết, kéo ân sủng đổ xuống trên xứ sở này, là nơi đầu tiên nhận biết Trái Tim Cha và truyền bá lòng sùng kính Trái Tim Cha.

                        Cha muốn thế giới được cứu rỗi..., bình an và hiệp nhất ngự trị ở khắp mọi nơi. Chính ý muốn của Cha sẽ cai trị, và nhờ việc đền tạ của các linh hồn tuyển chọn, cũng như qua việc nhận thức mới đối với lòng nhân hậu của Cha nơi tất cả mọi người, mà triều đại của Cha sẽ là lòng thương xót của Cha và là tình yêu của Cha.

                        Những lời của Cha sẽ là ánh sáng và là sự sống cho vô số câc linh hồn. Những lời của Cha sẽ được in ấn, được đọc đến và được rao giảng, và Cha sẽ ban những ơn rất đặc biệt, để nhờ đó các linh hồn có thể được sáng soi và biến đổi. (13-11-1923)

 

                        Hỡi con của Mẹ, Giáo Hội ngày nay tôn kính Mẹ qua việc chiêm ngưỡng Đặc Ân Vô Nhiễm Nguyên Tội của Mẹ. Con người chúc khen những kỳ công Thiên Chúa đã làm nơi Mẹ, và vẻ đẹp mà Người đã mặc cho Mẹ, ngay cả trước khi nguyên tội có thể làm ô uế linh hồn của Mẹ. Người là Thiên Chúa Hằng Sống đã chọn Mẹ làm Mẹ của Người, và ban cho linh hồn Mẹ đầy tràn ơn phúc cao trọng hơn bất cứ một tạo vật nào. Tất cả vẻ đẹp mà con nhìn thấy nơi Mẹ là phản ảnh những nét thiện toàn thần linh, và những lời chúc tụng dâng lên Mẹ tôn vinh Đấng là Tạo Hoá đã muốn Mẹ làm Mẹ của Người.

                        Tước hiệu tôn vinh ưng ý Mẹ nhất đó là tước hiệu Vô Nhiễm Nguyên Tội cùng với tước hiệu Mẹ Thiên Chúa. Thế nhưng, nếu tước hiệu Mẹ ưng ý nhất này được đi đôi với tước hiệu Mẹ Tình Thương và Mẹ Tội Nhân, thì không còn gì làm cho Mẹ vui sướng bằng.   (8-12-1923)