1- Mối Quan Tâm Đặc Biệt đến Việc Truyền Bá Phúc Âm Hóa

 

Nỗ lực loan báo Phúc Âm cho con người ngày nay, thành phần đang ôm ấp hy vọng, đồng thời cũng thường bị sợ hãi và buồn khổ đè nén, là một việc phục vụ cho cộng đồng Kitô hữu cũng như cho toàn thể nhân loại.

 

Bởi thế, nhiệm vụ làm cho anh em mình vững mạnh - một nhiệm vụ Chúa đã trao cho Chúng Tôi trong vai trò làm người Kế Vị Thánh Phêrô, một nhiệm vụ đối với Chúng Tôi là một “mối bận tâm hằng ngày”, là một chương trình sống cũng như hoạt động, và là một việc dấn thân quan trọng của Giáo Triều Chúng Tôi – càng là việc tỏ ra cao quí và cần thiết hơn đối với tất cả chúng ta, vì nó là vấn đề phấn khích anh em chúng ta trong sứ vụ của họ là các nhà thừa sai, để trong thời điểm bất ổn và lầm lạc này, họ có thể hoàn tất công việc ấy bằng yêu thương, lòng nhiệt thành và niềm vui mỗi ngày một hơn.

 

2- Vào Dịp Ba Biến Cố Xẩy Ra

 

Đó chính là điều chúng tôi muốn làm ở đây, vào cuối Năm Thánh này, một năm Giáo Hội, “bằng nỗ lực loan báo Phúc Âm cho mọi dân tộc” (x. Công Đồng Chung Vaticanô II, Sắc Lệnh về Hoạt Động Truyền Giáo của Giáo Hội Ad Gentes, đoạn 1: AAS 58 – 1966, p. 947), chỉ có một mục tiêu nhắm đến là chu toàn nhiệm vụ của mình trong việc làm sứ giả cho Tin Mừng của Chúa Kitô – một Tin Mừng được loan báo qua hai huấn dụ căn bản: đó là “hãy mặc lấy con người mới” (x. Eph. 4:24, 2:15; Col. 3:10; Gal. 3:27; Rom. 13:14; 2Cor. 5:17) và “hãy hòa giải với Thiên Chúa” (2Cor.5:20).

 

Chúng Tôi cũng muốn làm điều này vào dịp kỷ niệm 10 năm kết thúc Công Đồng Chung Vaticanô II, một công đồng có những mục tiêu cuối cùng được tóm gọn trong mục tiêu duy nhất này, đó là mục tiêu làm cho Giáo Hội của thế kỷ 20 xứng hợp hơn bao giờ hết với việc loan báo Phúc Âm cho con người của thế kỷ 20.

 

Chúng Tôi còn muốn làm điều này vào dịp một năm sau Thượng Hội Giám Mục Thế Giới Lần Ba, một thượng hội ai cũng quá rõ đã chú trọng đến việc truyền bá phúc âm hóa; và Chúng Tôi càng muốn làm điều này theo lời yêu cầu của chính các vị Nghị Phụ. Thật vậy, vào lúc kết thúc cuộc Thượng Hội đáng nhớ này, các Nghị Phụ đã hết sức tin tưởng và chân thành quyết định để lại cho vị Mục Tử của Giáo Hội hoàn vũ các thành quả gặt hái được từ tất cả mọi công khó của các vị, khi nói lên rằng các vị mong đợi nơi ngài một cái gì thúc đẩy mới mẻ, có khả năng tạo nên trong Giáo Hội, vẫn còn gắn bó sâu sa với quyền năng và sức mạnh của ngày Lễ Hiện Xuống, một giai đoạn mới cho việc truyền bá phúc âm hóa (Diễn từ kết thúc Thương Hội Giám Mục Thế Giới Lần Ba của ĐTC Phaolô VI ngày 26/10/1974: AAS 66 – 1974, pp. 634-635. 637).

 

3- Đề Tài thường được Giáo Triều Tôi Chú Trọng

 

Chúng Tôi đã nhấn mạnh đến tính cách quan trọng của đề tài truyền bá phúc âm hóa này ở nhiều dịp, như lần trước khi diễn ra cuộc Thượng Hội Giám Mục. Vào ngày 22/6/1973, Chúng Tôi đã nói với Hồng Y Đoàn rằng: “Những điều kiện của xã hội chúng ta đang sống đòi buộc tất cả chúng ta phải điều chỉnh lại các phương pháp, phải tìm kiếm mọi phương tiện để học cách mang sứ điệp Kitô giáo đến cho con người tân tiến. Bởi vì con người tân tiến ngày nay chỉ có thể tìm thấy giải đáp cho các vấn nạn của mình, cũng như tìm thấy nghị lực trong việc dấn thân hoạt động cho mối đoàn kết nhân loại, nơi sứ điệp Kitô giáo mà thôi” (AAS 65 –1973, p. 383). Ngoài ra, Chúng Tôi còn nói, để đáp ứng một cách thỏa đáng cho những đòi hỏi của Công Đồng trong việc kêu gọi chúng ta chú trọng đến vấn đề này, chúng ta nhất định phải để ý đến di sản đức tin Giáo Hội có nhiệm vụ cần phải bảo trì một cách trọn vẹn, cũng như có nhiệm vụ trình bày cho con người ở thời đại chúng ta, một cách dễ hiểu và hấp dẫn bao nhiêu có thể.

 

4- Hợp Với Thượng Hội Giám Mục Thế Giới 1974

 

Việc trung thành với cả sứ điệp thuộc trách nhiệm của mình, cũng như việc trung thành với thành phần con người cần chúng ta truyền đạt một cách sống động và nguyên tuyền sứ điệp này, là nồng cốt chi phối việc truyền bá phúc âm hóa. Nó đặt ra ba vấn đề nóng bỏng luôn được Thượng Hội Giám Mục 1974 nhắc tới, đó là:

*        Trong thời điểm của chúng ta đây, những gì đã xẩy ra cho tiềm lực của Tin Mừng, một tin mừng có thể tác dụng mạnh mẽ trên lương tâm con người?

 

*        Quyền lực của phúc âm có khả năng biến đổi con người ở thế kỷ này đến độ nào và bằng cách nào?

 

*        Để quyền lực của Phúc Âm có thể gây ảnh hưởng thì phải dùng đến các phương pháp nào?

 

Những thắc mắc này rõ ràng cho thấy vấn nạn căn bản Giáo Hội đang tự hỏi mình hôm nay đây, một vấn nạn có thể được diễn đạt bằng những từ ngữ sau đây: sau Công Đồng và nhờ Công Đồng, một thời điểm Thiên Chúa ban cho Giáo Hội, ở vào ngay khúc quanh của lịch sử này, Giáo Hội có thấy rằng, hay không thấy rằng, mình được trang bị kỹ lưỡng hơn trong việc loan báo Phúc Âm, cũng như trong việc đưa sứ điệp này vào lòng người bằng một niềm xác tín, bằng tự do thanh thoát và có công hiệu?

 

5- Mời Gọi Suy Niệm

 

Tất cả chúng ta đều có thể thấy được tính cách khẩn trương trong việc đáp ứng một cách trung thực, khiêm cung và can trường trước vấn nạn này, cũng như trong việc theo đó mà tác hành.

 

Trong việc “để ý quan tâm đến tất cả mọi Giáo Hội” (2Cor.11:28), Chúng Tôi muốn giúp cho anh em mình, cũng như cho con cái nam nữ của mình, đáp lại những thắc mắc này. Những lời của Chúng Tôi phát xuất từ Cuộc Thượng Hội Giám Mục xúc tích, và có mục đích thực hiện việc suy niệm về vấn đề truyền bá phúc âm hóa. Chớ gì những lời này mời gọi được toàn thể Dân Chúa tụ hợp trong Giáo Hội thực hiện cùng một việc suy niệm này; và chớ gì những lời ấy gây nên một thúc đẩy mới đối với mọi người, nhất là đối với những “ai đang kiên trì rao giảng và truyền dạy” (1Tim.5:17), để mỗi một người trong họ có thể “hiên ngang rao giảng sứ điệp chân lý” (2Tim.2:15), và có thể hoạt động như một giảng viên Phúc Âm, thong dong thi hành thừa tác vụ của mình một cách hoàn hảo.

 

Chúng ta dường như thấy được tầm quan trọng chính yếu nơi một huấn dụ như vậy, vì việc trình bày sứ điệp Phúc Âm không phải là một đóng góp tùy ý cho Giáo Hội. Nó là một nhiệm vụ của Giáo Hội do lệnh truyền của Chúa Giêsu, để nhờ đó con người có thể tin tưởng mà được cứu độ. Sứ điệp này thực sự là cấn thiết. Nó có một không hai. Nó không thể thay thế được. Nó không được phép dửng dưng, trộn lẫn hay dung hợp. Nó là vấn đề phần rỗi của con người ta. Nó là vẻ đẹp của Mạc Khải mà nó biểu trưng. Nó có sẵn một sự khôn ngoan không phải của thế gian. Nó có thể tự mình khuấy động đức tin – một đức tin dựa vào quyền năng của Thiên Chúa (x.1Cor.2:5). Nó là sự thật. Nó kiếm được thành phần tông đồ hiến tất cả thời giờ và nghị lực của mình cho nó, và nếu cần hy sinh cả mạng sống của mình cho nó nữa.