“Những Người Tôi Tớ và Tông Đồ của Chúa Giêsu Kitô”

 

ĐTC Biển Đức XVI: Sứ Điệp cho Ngày Khánh Nhật Truyền Giáo thứ 82, 19/10/2008

 

 

Anh Chị Em thân mến,

 

Nhân dịp Ngày Truyền Giáo Thế Giới, tôi muốn mời gọi anh chị em hăy suy nghĩ về mối khẩn trương liên tục trong việc loan báo Phúc Âm trong cả thời đại của chúng ta nữa. Mệnh lệnh truyền giáo tiếp tục là ưu tiên trên hết đối với tất cả mọi người đă lănh nhận phép rửa được kêu gọi trở thành ‘những người tôi tớ và tông đồ của Chúa Giêsu Kitô’ vào lúc mở đầu cho thiên niên kỷ này. Vị Tiền Nhiệm khả kính của tôi là Tôi Tớ Chúa Phaolô VI đă nói trong Tông Huấn Evangelii Nuntiandi rằng: ‘Việc truyền bá phúc âm óa thực sự là một ân huệ và là ơn gọi hợp với Giáo Hội, hợp với căn tính sâu xa nhất của Giáo Hội’ (số 14). Về gương mẫu cho việc dấn thân tông đồ này, tôi muốn đặc biệt nói tới Thánh Phaolô, vị Tông Đồ của chư quốc, v́ năm nay chúng ta đang cử hành một cuộc mừng kỷ niệm giành cho ngài. Chính Năm Thánh Phaolô này cống hiến cho chúng ta cơ hội làm quen với vị tông đồ lừng danh này, vị tông đồ đă lănh nhận ơn gọi loan truyền Phúc Âm cho Dân Ngoại, theo những ǵ Chúa Kitô đă truyền cho ngài: ‘Hăy đi, này đây Ta sai con đi tới với Dân Ngoại’ (Acts 22:21). Làm sao chúng ta lại không lợi dụng cơ hội là cuộc mừng kỷ niệm đặc biệt được cống hiến cho các Giáo Hội địa phương, cho các cộng đồng Kitô hữu và cho cá nhân thành phần tín hữu này để phát động việc loan truyền Phúc Âm cho tới tận cùng trái đất là qyền năng của Thiên Chúa cho phần rỗi của hết mọi người tin tưởng (cf 1Rm 1:16) chứ?

 

Nhân Loại cần được giải phóng

 

Nhân loại cần được giải phóng và cứu chuộc. Chính thiên nhiên tạo vật – như Thánh Phaolô nói – đang chịu đựng và nuôi niềm hy vọng được cia sẻ vào quyền tự do của con cái Thiên Chúa (cf Rm 8:19-22). Những lời này cũng đúng với cả thế giới của ngày hôm nay nữa, ở chỗ, thế giới ngày nay đang mong đợi ‘ơn cứu chuộc’. Và nó sâu xa biết rằng cái tân thế giới được chờ đợi này cần đến một con người mới; nó cần đến thành phần ‘con cái Thiên Chúa’.

 

Chúng ta hăy nh́n kỹ hơn vào t́nh trạng của thế giới hôm nay. Một mặt th́ cái toàn cảnh vĩ đại của thế giới cho thấy những nhăn quan hứa hẹn về việc phát triển kinh tế lẫn xă hội, mặt khác nó lại khiến chúng ta cảm thấy có những quan tâm lớn lao về cính tương lai của con người. Trong nhiều trường hợp, bạo lực xẩy ra nơi các mối liên hệ giữa con người và các dân tộc. T́nh trạng nghèo khổ đang đè nén bao nhiêu là triệu dân cư. Vấn đề kỳ thị và đôi khi cả đến việc bách hại v́ lư do chủng tộc, văn óa và tôn giáo đă day nhiều người phải tẩu thoát khỏi xứ sở của ḿnh để đi t́m tị nạn và bảo vệ ở nơi khác. T́nh trạng tiến bộ về kỹ thuật, một khi không nhắm tới phẩm vị và sự thiện của con người hay tới việc phát triển theo t́nh đoàn kết th́ bị mất đi khả năng là yếu tố hy vọng, rái lại, c̣n trở thành một mối nguy cơ, đă từng gia tăng, cho t́nh trạng chênh vênh và bất công. Ngoài ra, c̣n có cả một thứ đe dọa liên tục liên quan tới mối liên hệ về môi trường con người gây ra bởi việc sử dụng bừa băi các nguồn lợi, tác hại tới sức khỏe thể lư lẫn tâm lư của con người. Tương lai của nhân loại cũng đang gặp nguy hiểm trước những thứ xâm phạm đến sự sống của họ dưới những h́nh thức và cách thức khác nhau.

 

Trước viễn tượng này, một viễn tượng ‘bị chao đảo giữa hy vọng và lo âu… và bị đè nén bởi nỗi băn khoăn bức rức’ (Gaudium et Spes, 4), chúng ta quan tâm tự hỏi rằng: Nhân loại và tạo vật sẽ ra sao đây? Có hy vọng ǵ cho tương lai hay chăng, đúng hơn, nhân loại liệu có tương lai ǵ hay chăng? Và tương lai này sẽ như thế nào? Câu giải đáp cho những vấn nạn này ở nơi những ai trong chúng ta tin tưởng theo Phúc Âm. Chúa Kitô là tương lai của chúng ta, và như tôi đă viết trong Thông Điệp ‘hy vọng cứu độ’, Phúc Âm của Người là một thứ thông đạt ‘biến đổi cuộc đời’ cống hiến niềm hy vọng, mở toang cánh cửa tối tăm của thời gian và chiếu soi tương lai của nhân loại và vũ trụ (cf số 2).

 

Thánh Phaolô đă quá hiểu là chỉ ở nơi Chúa Kitô nhân loại mới t́m thấy ơn cứu chuộc và niềm hy vọng. Bởi thế, ngài đă nhận định rằng việc truyền giáo là những ǵ thôi thúc và khẩn trương trong việc loan báo ‘sự sống hứa hẹn trong Chúa Giêsu Kitô’ (2Tim 1:1), ‘niềm hy vọng của chúng ta’ (1Tim 1:1), nhờ đó tất cả mọi dân tộc có thể trở thành những người đồng thừa tự và đồng tham dự vào lời hứa của Phúc Âm (cf Eph 3:6). Ngài đă biết rằng thiếu Chúa Kitô th́ nhân loại ‘không có hy vọng ǵ và không có Thiên Chúa trên thế gian này’ (Eph 2:12) – ‘không hy vọng v́ họ không có Thiên Chúa’ (Spe Salvi, 3). Thật vậy, ‘ai không nhận biết Thiên Chúa, cho dù họ có ấp ủ đủ mọi thứ hy vọng chăng n74a, thật ra cũng chẳng biết hy vọng ǵ, chẳng có thứ niềm hy vọng cao cả nâng đỡ cho cả cuộc sống’ (cf. Eph 2:12)’ (ibid, 27).

 

Sứ vụ truyền giáo là một vấn đề của ḷng yêu thương

 

Bởi thế đây là một nhiệm vụ khẩn trương đối với mọi người trong việc loan báo Chúa Kitô và sứ điệp cứu độ của Người. Thánh Phaolô nói: ‘Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Phúc Âm!’ (1Cor 9:16). Trên đường đi Damascus, ngài đă trải qua và hiểu được rằng việc c71u chuộc và sứ vụ truyền giáo là công cuộc của Thiên Chúa và t́nh yêu của Ngài. T́nh Yêu Chúa Kitô đă dẫn ngài đến chỗ hành tŕnh trên khắp nẻo đường của Đế Quốc Rôma như là người rao giảng tin mừng, như là một vị tông đồ, như là một nhà giảng thuyết và như là một thày dạy một Phúc Âm được ngài tự xưng là ‘một khâm sai bị xiềng xích’ (Eph 6:20). Đức ái thần linh đă biến ngài trở thành ‘tất cả mọi sự cho mọi người’, để cứu độ ít là một số nào đó’ (1Cor 9:22). Khi nh́n lại những ǵ Thánh Phaolô trải qua, chúng ta hiểu rằng hoạt động truyền giáo là một đáp ứng cho t́nh yêu được Thiên Chúa tỏ ra với chúng ta. T́nh yêu của Người đă cứu chuộc chúng ta và thúc đẩy chúng ta thực hiện việc tryền giáo cho muôn dân – mission ad gentes. Chính sinh lực thần linh này là những ǵ có thể làm cho sự ḥa hợp, công lư và hiệp thông phát triển giữa con người, chủng tộc và chư dân được mọi người khát vọng (cf TĐ Thiên Chúa là T́nh yêu, 12). Bởi vậy, chính Thiên Chúa, Đấng là T́nh Yêu, Đấng dẫn Giáo Hội hướng tới những biên giới của nhân loại và kêu gọi thành phần truyền bá phúc âm óa hăy uống ‘từ nguồn mạch nguyên thủy là Chúa Giêsu Kitô, từ con tim bị đâm thâu tuôn ra t́nh yêu thương của Thiên Chúa’ (TĐ Thiên Chúa là T́nh Yêu, 7). Chỉ từ nguồn mạch này mới xuất phát việc chăm sóc, niềm dịu dàng, ḷng thương cảm, việc tiếp đăi, sự sẵn sàng và việc chuyên chú tới những vấn đề của con người, cũng như xuất phát ra những nhân đức khác cần cho những vị sứ giả của Phúc Âm đă bỏ hết mọi sự mà dấn thân trọn vẹn vô tư cho việc truyền bá hương thơm bác ái của Chúa Kitô khắp thế giới.

 

(c̣n tiếp)

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch trực tiếp từ mạng điện toán toàn cầu của Ṭa Thánh

(những chỗ được in đậm lên là do tự ư của người dịch trong việc làm nổi bật những điểm chính yếu quan trọng)

http://www.vatican.va/holy_father/benedict_xvi/messages/missions/documents/hf_ben-xvi_mes_20080511_world-mission-day-2008_en.html