XIN CHIM ĐOT CON

 

 

Tưởng nim đầy năm b tht nghiệp 6/4/2009-2010

Mừng Lễ Chúa T́nh Thương, Chúa Nhật Hai Phục Sinh 11/4/2010

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL

 

 

 

Một Phối Hợp Viên Phục Vụ

 

 

Thế là tôi đă bất ngờ được về hưu non đúng một năm 4/2009-2010. Thật ra tôi có dự tính về hưu vào năm 66 tuổi và vợ tôi vào năm 56 tuổi, v́ bấy giờ con cái của chúng tôi có thể nói đă thành đạt về học vấn và tự lập, c̣n riêng hai vợ chồng hưu chúng tôi bấy giờ cũng hưởng tiền dưỡng già khá đầy đủ. Tuy nhiên, “mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”, “người tính không bằng trời tính”. Bởi thế, đùng một cái, tôi đă được mời về hưu vào thời điểm đúng 60 tuổi rưỡi, ngày 6/4/2009, cũng chưa đầy 62 để hưởng tiền hưu non của social security, sau 26 năm phục vụ. Đúng thế, hôm ấy, một trong những ngày lịch sử không thể nào quên được của cuộc đời tôi ấy, ngay sau Chúa Nhật Lễ Lá mở màn cho Tuần Thương Khó, đó là ngày Thứ Hai Tuần Thánh 6/4/2009, tôi đi làm như thường. Tôi làm việc cho cơ quan được gọi là Regional Center of Orange County (RCOC), từ ngày 18/3/1985, tức hơn 24 năm trước một chút. Đây là cơ quan phục vụ những người anh chị em, bao gồm cả nhiều trẻ em, bị các thứ khuyết tật liên quan tới t́nh trạng chậm phát triển (developmental disabilities), tiêu biểu nhất như bị chậm trí khôn (mental retardation), bị động kinh (epilepsy / seizure disorder), bị co bại (celebral palsy) hay bị tự kỷ (autism) hoặc bất cứ bệnh nạn nào được gọi là 5th category – loại thứ năm liên quan tới t́nh trạng chậm phát triển được gọi là v.v. 

 

Tôi rất yêu thích làm việc cho cơ quan này, v́ chẳng những để mưu sinh mà c̣n được dịp làm tông đồ nữa. Với cách thức hết ḷng và hết sức phục vụ của ḿnh, tôi chẳng những được phụ huynh và thân chủ mến thương, mà c̣n được các cơ quan liên hệ khen thưởng. Nhưng phần thưởng lớn lao nhất của tôi trong việc phục vụ những người anh chị em bất hạnh đáng thương này là thấy được bản thân họ từ từ phát triển và gia đ́nh của họ cảm thấy vui khi được hưởng các dịch vụ cần thiết do tôi thông cảm với hoàn cảnh của họ và cố gắng tranh đấu cho họ với cơ quan tôi làm việc. Là một phối hợp viên dịch vụ (service coordinator) cho cơ quan RCOC, tôi có phận sự phải hiểu được t́nh trạng và mức độ khuyết tật của thân chủ, liên quan tới việc cư ngụ hợp với ư muốn của họ (living option), tới t́nh trạng bệnh hoạn của họ (medical condition), tới việc học hành của họ (special education), tới việc huấn nghệ của họ (vocational), tới hành vi cử chỉ của họ (behavior problems), tới vấn đề xă hội của họ (social), tới vấn đề chơi và tiêu khiển của họ (recreational) v.v.

 

Để có thể phác ra một Dự Án cho Chương Tŕnh Cá Nhân Hóa (PCP – Person Centered Planning, hay IPP – Individual Program Plan) hợp với từng thân chủ và từng trường hợp, tôi cần phải đi thăm họ và trực tiếp gặp họ (face to face) hằng năm nếu họ sống tại gia, hay tam cá nguyệt nếu họ sống ngoài gia đ́nh, để cập nhất hóa về t́nh trạng của họ, nhờ đó mới biết được họ cần những ǵ trong hiện tại mà cung cấp cho họ, theo tiêu chuẩn tài trợ của cơ quan tôi, một cơ quan tư nhân bất vụ lợi (non-profit organization), một cơ quan được thiết lập ở California từ cuối thập niên 1960 với tư cách như tác nhân thầu khoán cho chính phủ Tiểu Bang, thay cho các văn pḥng địa phương của Phân Bộ đặc trách phục vụ thành phần chậm phát triển của tiểu bang là Department of Developmental Services. RCOC là một trong 24 Regional Centers ở toàn tiểu bang California, đặc trách phục vụ các thân chủ cư ngụ ở Orange County mà thôi, một cơ quan có trên 10 ngàn thân chủ, (trong đó có cả ngàn thân chủ Việt Nam), với tài khoản hằng năm được tiểu bang cung cấp lên tới mấy trăm triệu Mỹ kim.

 

Tôi là người Việt Nam thứ ba làm cho cơ quan RCOC này, sau người thứ nhất 3 năm và người thứ hai 2 năm. Cho tới khi tôi bất đắc dĩ phải rồi bỏ cơ quan tưởng cả đời làm việc với này, nhân viên Việt Nam đă lên tới gần 30 trong số trên dưới 300 nhân viên (1/10), làm việc ở các lănh vực khác nhau, nhất là trong vai tṛ làm phối hợp viên dịch vụ như tôi. Làm việc ở cơ quan này thật sự rất thoải mái. Không bị ai kiểm soát bao giờ, tất nhiên trừ trường hợp bị hồ nghi lạm dụng nên bị theo dơi. Hầu như ai cũng nhiệt thành phục vụ, nên cả cơ quan được khen nhiều hơn chê, nhờ cơ quan này càng ngày càng để ư tới vấn đề QA (quality assurance) đối với cả nhân viên của ḿnh cũng như với thành phần vendors ở mọi lănh vực trên mấy ngàn của ḿnh, nhất là để đề pḥng kiện cáo và than phiền từ bên ngoài. Dĩ nhiên, ở đâu cũng vậy, cũng không thiếu những khiếm khuyết và sơ hở cần phải được hoàn chỉnh. Đến độ, càng ngày những người mới vào đều phải trải qua một giai đoạn training lâu dài và đầy phức tạp, làm cho một số vừa nhào vô đă cảm thấy bị overwhelmed, hoảng lên, chẳng mấy chốc lại bỏ việc, và cứ thế người cũ nhiều khi không c̣n biết hết mặt mũi và tên tuổi của mọi nhân viên co-workers của ḿnh nữa.

 

 

Một Nhân Viên Bị Sa Thải

 

 

Chiều hôm 6/4/2009, theo yêu cầu hẹn gặp vào lúc 3 giờ của ông manager cai quản miền bắc (là một trong 4 vùng) của RCOC, tôi tới văn pḥng của ông ấy. Bấy giờ ông ấy đang hút thuốc lá ở ngoài trời, dưới hàng hiên sát văn pḥng của ông. Thấy tôi tới, ông bảo đợi thêm chút nữa, có ǵ ông sẽ gọi tôi tới. Tôi b́nh tĩnh trở về cubicle của ḿnh, không hề hay biết những ǵ sắp xẩy ra cho ḿnh. Nhưng có cái đặc biệt là hôm ấy, tôi đi làm chẳng những rất thảnh thơi thoải mái như mọi ngày, mà c̣n rất trầm mặc, như sống trước nhan Chúa, làm mọi việc hết sức từ tốn cẩn thận như việc cuối cùng của đời ḿnh, như việc làm theo Thánh Ư Chúa, lúc nào cũng nhớ đến Chúa và sẵn sàng tuân theo Thánh Ư Chúa, cho dù Ngài có gọi tôi về với Ngài bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu. Đúng 3 giờ 30, ông gọi điện thoại cho tôi và tôi đă đến văn pḥng của ông, nơi đă có thêm một người đặc biệt đó là ông giám đốc HR (human resources). Sau khi bắt tay xă giao với tôi, ông giám đốc HR bắt đầu lên tiếng nói về các việc làm của tôi, và cuối cùng ông đă tuyên bố: “We want to terminate you today!”

 

Tim tôi bấy giờ thực sự không hề đập mạnh, hơi thở của tôi vẫn đều ḥa trong khi đọc tờ Memo dài gần 3 trang liên quan tới vấn đề Termination of Employment – Chấm Dứt Việc Làm của tôi. Sau đó tôi thản nhiên kư vào tờ giấy định mệnh ấy như không có ǵ xẩy ra, làm cho cả hai vị hiện diện bấy giờ hết sức lấy làm ngạc nhiên, cho dù họ có hỏi tôi có thắc mắc ǵ hay chăng – “any question?” Tôi c̣n hỏi lại họ làm ǵ nữa, thậm chí tôi c̣n khiếu nại mà làm chi nữa, v́ qua tờ Chấm Dứt Việc Làm này của họ, tôi thấy được một số sai lầm trong ấy, nhưng họ không cho tôi có dịp để biện minh, mà chỉ cho tôi biết vào ngay lúc cho tôi nghỉ việc. Thấy thái độ thiên lệch và không tin tưởng của họ như thế, tự nhiên làm tôi cảm thấy không muốn tiếp tục việc làm tôi vốn yêu thích và theo đuổi này nữa, đồng thời cũng không muốn khiếu nại làm chi. Đối với tôi bấy giờ, điều quan trọng nhất là làm sao vẫn giữ được tâm hồn bằng an. Tôi đă nhận ngay ra được Thánh Ư Chúa, Đấng đă nhận lời tôi kêu xin cùng Ngài “Xin Chiếm Đoạt Con” mới chiều hôm qua. Tôi đă phó ḿnh trong tay Chúa cùng cả gia đ́nh và tương lai của tôi trong sự quan pḥng thần linh đầy yêu thương của Ngài, Đấng đă thường nhúng tay vào cuộc đời tôi nhiều lần rất lạ. Chẳng hạn như Ngài đă cho tôi vào làm ở RCOC này 24 năm trước trong khi tôi chẳng có một bằng cấp ǵ đáng được qualified và khả năng nói tiếng Anh của tôi cũng không bằng ai, vẫn bị vợ con mỉm cười khi nghe thấy giọng Anh ngữ kiểu Việt Nam của tôi, trong khi ấy, bấy giờ bạn bè có bằng cấp hơn tôi, cao học hay tiến sĩ, lại không được. Tôi đă kết thúc 24 năm phục vụ anh chị em thân chủ chậm phát triển thân yêu của tôi, đa số là Việt Nam và kể cả ngoại quốc, tổng cộng lên tới trên dưới 300 người, ở RCOC, vào lúc 4 giờ chiều, với câu nói từ giă ông manager của tôi rằng: “Thanks for everything. God will take care of me!

 

Trước khi lái xe ra khỏi parking trở về nhà, để rồi vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại với RCOC nữa, tôi đă gọi cho người vợ thân yêu đang làm việc ở Los Angeles downtown của tôi, hẹn với nàng là tôi sẽ đón nàng ở ga xe lửa và cả hai cùng dự lễ 5 giờ 30 chiều tại nhà thờ giáo xứ OLA ở Claremont TGP/LA, nhưng không hề tiết lộ ǵ cho nàng biết về biến cố tôi bị sa thải bất ngờ. Tuy nhiên, thấy trên xe tôi có nhiều đồ đạc, nàng có vẻ thắc mắc, tôi chỉ nói là thu dọn đồ trong văn pḥng thôi. Sau Thánh Lễ, n àng theo tôi lên trước Nhà Tạm cầu nguyện. Qua lời nguyện cầu tự phát của tôi, bấy giờ nàng mới biết được là chồng nàng đă bị cho nghỉ việc. Thế nhưng, qua lời cầu nguyện cũng tự phát của nàng, nàng tỏ ra b́nh tĩnh tuân theo Thánh Ư Chúa. Trên đường về nhà, chúng tôi bàn tính việc làm sao để có thể tồn tại khi gia đ́nh chỉ c̣n duy một income của nàng. Chẳng hạn bằng cách tiết kiệm chi tiêu, sao cho đủ trang trải mọi thứ tiền như lúc tôi c̣n việc, nhất là giữ cho khỏi mất nhà, ít là trong thời gian tôi c̣n hy vọng được hưởng tiền thất nghiệp, dù bị sa thải, cho tới khi tôi kiếm được việc làm khác, cho dù lợi tức chắc chắn sẽ không được bằng việc làm vừa rồi.

 

Sau khi bà xă của tôi và các con của tôi đọc tờ Chấm Dứt Việc Làm của RCOC viết về tôi, tôi được gia đ́nh khuyên rằng nên khiếu nại, nếu không muốn kiện lại, v́ nếu căn cứ vào những kết án này của họ, tôi sẽ không c̣n đi đâu kiếm việc được nữa. Thật vậy, trong tờ Chấm Dứt Việc Làm, ông giám đốc HR, theo lời tường tŕnh của ông manager của tôi, đă viết những điều chính yếu hết sức đáng ngại đối với vợ con tôi như sau: “... Trong hai năm qua, chúng tôi đă nhận thấy việc làm dưới tiêu chuẩn, rất thấp đối với những mong đợi tối thiểu của Cơ Quan này”; “Việc làm của anh vẫn tiếp tục suy thoái”...; “Thí dụ tệ nhất về việc làm suy thoái này là một Bản Dự Án Chương Tŕnh Cá Nhân (PCP/IPP) mới đây được anh phác họa...”; “Ngoài Bản Dự Án dưới tiêu chuẩn này được anh viết ra, gia đ́nh đă tŕnh báo rằng anh ở đó chỉ có 10 phút mà anh lại tính tiền hai tiếng cho cuộc viếng thăm ấy”...; “anh tường tŕnh sai lạc thời lượng anh đến thăm họ”...; “Anh không có khả năng áp dụng những ǵ anh được chỉ dạy từ việc huấn luyện chính thức cũng như từ việc được kèm giúp bởi nhân viên giám thị của anh, cả hai đă gây trở ngại cho việc làm của anh và chứng tỏ cho thấy anh không muốn tuân theo những mong đợi của RCOC. Tệ hơn nữa, khi được huấn luyện chung riêng, anh vẫn không chứng tỏ cho thấy được việc cải tiến đáng kể nơi việc làm của anh”...; “Trước những t́nh trạng này, chúng tôi không c̣n cách nào khác ngoài việc chấm dứt việc làm của anh bắt đầu hiệu lực từ hôm nay”.

 

Gia đ́nh tôi cũng nghĩ như tôi, và những người khách quan cũng có thể đặt ngay vấn đề rằng: sau 24 năm phục vụ như vậy mà lại bị loại bởi việc làm suy thoái dưới tiêu chuẩn đến đáng bị sa thải hay sao? Chưa hết, nếu ai biết được tôi đă trở thành Employee of the Month của ROCO năm 1986, được bằng khen của cơ quan Westview kèm theo bằng khen của Loretta Sanchez, “Member of Congress” năm 1998, và đă cùng người nhân viên Việt Nam thứ hai của RCOC thaiết lập thông lệ tặng quà Giáng Sinh cho các gia đ́nh Việt Nam từ Giáng Sinh năm 1986, một biến cố dược kéo dài cho tới khi tôi ra đi..., th́ lại càng cảm thấy lạ lùng hơn nữa. Đúng thế, cuối cùng, v́ gia đ́nh, hơn là v́ ḿnh, bởi phần tôi đă tuân theo Thánh ư Chúa rồi, đă cảm thấy hết sức bằng an khi vui ḷng chấp nhận kư nghỉ việc một cách bất công, tôi đă viết lại cho RCOC 3 bức thư, một vào ngày 13/4, cho bà giám đốc điều hành xử lư thường vụ và phó giám đốc điều hành xử lư thường vụ, hai vị có thẩm quyền trên ông giám đốc HR và ông manager của tôi, một vào ngày 26/4/2009, cho chính ông giám đốc HR này, và một vào ngày 6/6/2009 cho vị tân giám đốc điều hành của cả RCOC. Tôi cũng đă nhận được thư hồi âm hai lần từ ông giám đốc HR, một vào ngày 22/4/2009, để trả lời cho bức thư khiếu nại đầu tiên của tôi, và một vào ngày 8/5/2009 để bác bỏ những ǵ tôi yêu cầu trong bức thư thứ hai của tôi.

 

Thật vậy, trong hai bức thư đầu, tôi đă xin RCOC: 1) điều tra lại xem lời tố cáo rằng tôi chỉ đến thăm gia đ́nh ấy có 10 phút có đúng hay chăng, trong khi tôi ở đó thăm hỏi nói chuyện 1 tiếng rưỡi đồng hồ; 2) tôi công nhận rằng trong Bản PCP/IPP được họ dẫn chứng trong tờ Chấm Dứt Việc Làm là đúng, v́ tôi chỉ vô ư mà thôi chứ không có ư làm một điều tệ hại lần đầu tiên như vậy để bị sa thải; 3) để chứng tỏ rằng tôi vẫn chu toàn tất cả mọi tiêu chuẩn của RCOC, tôi xin họ kiểm xét lại bất cứ hồ sơ nào hay toàn bộ hồ sơ của tất cả mọi thân chủ (gần 100 người bấy giờ) của tôi bấy giờ, để xem có hồ sơ nào như hồ sơ duy nhất họ nêu lên trong tờ Chấm Dứt Việc Làm của tôi hay chăng? 4) để chứng tỏ tôi phục vụ tốt và có một liên hệ hết sức thân t́nh với hết mọi thân chủ cùng gia đ́nh của họ và vendors (thành phần cung cấp dịch vụ hưởng thù lao) của RCOC, tôi xin họ hăy làm một survey – cuộc thăm ḍ để thấy được rằng chỉ có một gia đ́nh (đúng hơn một người mẹ) duy nhất được họ nêu lên trong tờ Chấm Dứt Việc Làm của tôi là tỏ ra bất măn với tôi mà thôi. 5) xin delete – tức xóa bỏ - những chi tiết liên quan tới việc làm của tôi bị RCOC cho là “kém tiêu chuẩn” và “suy thoái”. Tuy nhiên, trong thư hồi âm thứ nhất, sau khi tra hỏi lại chính người mẹ họ cho tôi biết rằng: “Anh ở đó trên 10 phút, nhưng người mẹ không rơ cuộc gặp gỡ đă kéo dài bao lâu”. Ngoài ra, RCOC chỉ đáp ứng lời yêu cầu thứ nhất trên kia của tôi, chứ không hề đáp ứng 4 yêu cầu sau của tôi tí nào. Cuối cùng, trong thư thứ ba, tôi đă kết luận bằng những chữ in đậm sau đây: “I only want the truth in love not in justice – Tôi chỉ muốn chân lư trong yêu thương chứ không muốn trong công lư (tức kiện cáo, căi nhau)”.

 

 “Chúa sẽ lo cho tôi”

 

 

Không ngờ, chính Thiên Chúa đă dần dần trực tiếp nhúng tay vào khi tới thời điểm của Ngài, Đấng tôi đă tin tưởng qua lời tạ từ người manager cuối cùng của tôi vào lúc 4 giờ chiều ngày 6/4/2009: “God will take care of me – Thiên Chúa sẽ lo cho tôi”.

 

Trước hết, Ngài đă cho tôi được hưởng tiền thất nghiệp tối đa, 950 Mỹ kim hai tuần, cho dù tôi bị sa thải là trường hợp không hợp lệ để được hưởng. Khi tôi được nhân viên EDD (Employment Development Department) gọi đến phỏng vấn, tôi đă trả lời rất thành thực là tôi bị sa thải, căn cứ vào chính câu văn trong tờ Chấm Dứt Việc Làm của RCOC.

 

Sau nữa, Ngài đă cho tôi thắng kiện, khi RCOC nộp đơn phản đối việc tôi được hưởng tiền thất nghiệp v́ tôi “bị sa thải bởi bỏ bê phận vụ – the claimant was discharged for neglect of duties”, như ṭa nhận được của họ ngày 8 tháng 6 năm 2009, tôi đă được ṭa gửi tờ thông báo đề ngày 15/6/2009 cho tôi biết như thế, và sau đó tôi cũng đă nhận được ṭa thông báo về ngày giờ và địa điểm ra hầu ṭa của tôi là ngày 28/9/2009 vào lúc 9 giờ sáng tại Rancho Cucamonga, kèm theo vấn đề được ṭa đặt ra và giải quyết trong buổi hearing với RCOC và tôi: Phải chăng tôi “không có lư do thích đáng cố ư bỏ việc làm mới đây của ḿnh”; phải chăng tôi “bị sa thải v́ hạnh kiểm xấu liên quan tới việc làm mới nhất của ḿnh”. Kết quả là tới ngày ấn định, RCOC không xuất hiện, và tôi đă nhận được giấy thông báo của ṭa gửi ngày 5/10/2009 cho biết v́ RCOC không hầu ṭa “nên băi vụ khiếu nại này – therefore, the case is dismissed”.

 

Về sự kiện RCOC muốn khiếu nại về việc tôi được hưởng tiền thất nghiệp này, theo tự nhiên và v́ gia đ́nh, tôi đă phải sửa soạn chứng cớ về phía tôi, liên quan chẳng những tới việc làm rất good job của tôi mà c̣n tới vấn đề uy tín làm việc của tôi được gia đ́nh thân chủ mộ mến nữa. Về việc làm rất good job của ḿnh, tôi đă có hai bản thẩm định việc làm của tôi, Performance Planning And Appraisal, một vào năm 2004, và một vào năm 2002. Bản thẩm định làm việc của tôi năm 2004 từ bà manager ngay trước ông manager sa thải tôi, trong đó, ở phần kết luận, bà đă nhận định về tôi như sau: “Tĩnh là một nhân viên chăm sóc chuyên nghề, một con người làm việc rất chịu khó để đáp ứng các nhu cầu của thân chủ cũng như gia đ́nh của họ. Tĩnh đại diện cho RCOC một cách tốt đẹp trong việc giao tiếp với các vendors và thành phần đại diện những cơ quan trong cộng đồng. Với cá tính dễ chịu và thái độ tích cực của ḿnh, Tĩnh là một phần tử quí báu của nhân viên thuộc Vùng Bắc (của RCOC)”. Bản thẩm định của tôi năm 2002 từ ông manager ngay trước bà manager trên đây, một ông manager đă đánh giá tôi cao đến độ trong 6 lănh vực khác nhau tôi được xếp ưu hạng EE (Exceed Expectations), chỉ có hai lănh vực ở hạng thứ hai AE (Achieves Epectations), trên hai hạng c̣n lại là PA (Partially Achieves Expectations) và DA (Does Not Acheive Expectations), do đó, tôi được tăng lương gấp đôi, tức tăng hai cấp một lúc chứ không phải từng cấp mỗi năm.

 

Về uy tín làm việc của tôi đối với thân chủ và gia đ́nh thân chủ, tôi đă được một người bố của thân chủ tôi hết ḷng cảm mến và tri ân cảm tạ về việc phục vụ của tôi, sau khi đứa con gái đang học Kindegarten của anh đă qua tay săn sóc của hai người đồng nghiệp của tôi, trong đó có một vị tiến sĩ được tôi giới thiệu vào làm việc cho RCOC với tôi từ đầu nằm 2002, nhưng cả hai đă không đáp ứng nhu cầu của chung gia đ́nh và riêng em thân chủ này, đến nỗi người bố đă nhờ luật sư để kiện cơ quan RCOC. Khi nhận được thư tôi xin anh ta làm chứng về tôi trực tiếp với ông ṭa, anh đă viết thư gửi cho tôi ngày 21/9/2009 bằng Việt ngữ như sau: “Thật là ngạc nhiên khi nhận được lá thư của anh. Hồi tháng 4, tôi thật là shock khi biết được anh không thể dự buổi họp để hoạch định service cho cháu. Tôi có hỏi tụi management nhưng họ bảo là vấn đề confidential, không thể báo cho tôi biết được. Tôi linh cảm là việc chẳng lành. Thật không thể tưởng tượng được là RCOC không muốn cho anh lănh tiền thất nghiệp sau khi terminate job của anh. Thật là vô nhân đạo. Tôi cố t́m địa chỉ email để liên lạc với anh từ các cha mẹ khác nhưng không ai có số của anh. Đây là bức thư tôi viết cho judge Ivy giúp anh...”. Phải, trong thư người bố này viết cho ông ṭa chủ sự buổi hearing được ấn định, anh ta viết bằng tiếng Anh (được dịch như sau): “... Từ lần đầu tiên gặp Mr. Tĩnh, anh ta đă là một Phối Hợp Viên Dịch Vụ tuyệt vời. Anh đă hết sức giúp đỡ gia đ́nh tôi và nhất là đứa con gái của tôi. Tôi dám chắc là đời sống con gái của tôi không phải là người duy nhất anh đă chạm tới và thay đổi cho nên tốt hơn. Không được anh giúp đỡ, tôi thậm chí không thể nghỉ rằng chúng tôi có được ngày hôm nay. Tôi không biết lư do tại sao RCOC lại cho anh ta thôi việc, một con người tuyệt vời và chuyên nghiệp như thế. Tôi chỉ có thể nói một điều duy nhất, theo kinh nghiệm tôi có về anh ta: Anh ta không thể nào bỏ việc làm của ḿnh (trường hợp con gái của tôi) mà lại thậm chí không có lời chào từ giă. RCOC chắc chắn đă cho anh ta thôi việc một cách sai lầm. Từ năm 2006, anh đă thực hiện tất cả mọi cuộc gặp gỡ và tiến hành tất cả mọi thứ giấy tờ một cách lành nghề...”

 

Sau hết, Thiên Chúa c̣n bù đắp cho tôi tất cả những ǵ tôi đă mất, bù lại gấp đôi, ở chỗ, tôi không đi làm ǵ mà vẫn được đúng số lương tôi lĩnh hằng năm ở RCOC như tôi đă đi làm vậy. Quả thực là tôi không thể nào ngờ được như thế khi tôi mới bị sa thải, cho đến măi cuối năm 2009 và đầu năm 2010, khi tôi quyết định lĩnh bổng hưu trí của tôi, và thôi không lĩnh tiền thất nghiệp nữa, th́ không ngờ trong khi tôi hưởng bổng hưu trí tôi vẫn tiếp tục hưởng tiền thất nghiệp, với số tiền tổng cộng cả hai vừa bằng tiền tôi đi làm trước đó, ít nhất cho tới khi tôi được 62 tuổi, tuổi tôi bắt đầu lĩnh tiền hưu trí an sinh xă hội – social security. Chưa hết, v́ tôi được ở nhà, được về hưu sớm trước cả tuổi về hưu non, mà cả vợ của tôi cũng được nhờ, cũng bắt đầu hưởng nhàn một chút, ở chỗ, nàng cũng đỡ phải lo nấu nướng vất vả cùng nhiều thứ khác liên quan đến vấn đề nội trợ.

 

Th́ ra, trong nhiệm ư của Thiên Chúa, Ngài muốn cho tôi về hưu sớm, c̣n sớm hơn cả thời hạn chính thức hưu non 62 tuổi nữa. Trong thời gian một năm rưỡi nghỉ ngơi, từ 60 tuổi rưỡi đúng, đầy thoải mái, tôi đă làm được nhiều việc cho chung gia đ́nh và những việc tôi yêu thích mà tôi cho rằng rất cần thiết đối với tôi trước khi về với Chúa. Như tôi vẫn tâm sự với bạn bè tông đồ thân thiết của ḿnh rằng, cho dù sống tới 100 tuổi, tức gần 40 năm nữa, tôi vẫn làm chưa xong những ǵ tôi đang muốn làm và dự tính làm, liên quan tới các hoạt động tông đồ của tôi...

 

 

 “Giêsu ơi, con tin nơi Chúa!”

 

Tôi thuật lại câu truyện thất nghiệp này của tôi một cách công khai trên báo chí này, không có một mục đích ǵ khác, ngoài mục đích chỉ để tôn vinh cảm tạ Chúa là Đấng luôn ở bên tôi và d́u dắt tôi, miễn là tôi luôn tin tưởng cậy trông phó thác cho sự quan pḥng thần linh vô cùng khôn ngoan và toàn năng của Ngài, và miễn là tôi t́m Nước Chúa và sự công chính của Ngài trước. Tôi cảm thấy rất thật là Thiên Chúa đă khứng nhận lời tôi nguyện cầu cùng Ngài là  “Xin Chiếm Đoạt Con”, những lời Kinh tôi cảm thấy được thôi thúc viết ra, vào ngay trong chính Thánh Lễ Chúa Nhật 5/4/2009, Chúa Nhật bắt đầu Tuần Thương Khó, và ngay sau khi kết thúc Khóa “Hăy Học Cùng Cha” tiên khởi ở Đền Thánh Mẹ Dâng Con Corona, dành cho Nhóm Tông Đồ Chúa T́nh Thương do tôi thành lập, được tổ chức vào dịp kỷ niệm 4 năm băng hà của vị Giáo Hoàng Totus Tuus của Ḷng Thương Xót Chúa 2-4/4/2009, vị Giáo Hoàng qua đời vào đêm Thứ Bảy Đầu Tháng kính Thánh Mẫu, 2/4/2005, áp Ngày Chúa Nhật Lễ Chúa T́nh Thương.

 

Nhóm Tông Đồ Chúa T́nh Thương thực sự vừa là một khởi hứng từ vừa là một đáp ứng cho lời kêu gọi minh tường và hợp thời của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II sau đây: Từ khi bắt đầu hiện hữu, Giáo Hội, qua việc bày tỏ mầu nhiệm Thập Giá và Phục Sinh, đă rao giảng t́nh thương Chúa, một bảo chứng hy vọng và là nguồn mạch cứu độ con người. Tuy nhiên, hôm nay đây dường như chúng ta được kêu gọi đặc biệt để loan báo sứ điệp này trước thế giới. Chúng ta không thể lơ là với sứ vụ này, nếu chính Thiên Chúa đă kêu gọi chúng ta thực hiện sứ vụ này qua chứng từ của Thánh Nữ Faustina. Thiên Chúa đă chọn thời đại của chúng ta cho mục đích này… Sứ điệp t́nh yêu nhân hậu cần được vang vọng một cách mạnh mẽ một lần nữa. Thế giới cần đến thứ t́nh yêu này. Đă đến thời giờ cần phải mang sứ điệp của Chúa Kitô đến cho mọi người: cho các kẻ trị v́ và thành phần bị áp bức, cho những ai có bản tính và phẩm vị bị tiêu ma trong mầu nhiệm lỗi lầm. Đă đến thời giờ sứ điệp Ḷng Thương Xót Chúa có thể làm cho các tâm hồn tràn đầy hy vọng và trở nên tia sáng cho một nền văn minh mới, một nền văn minh yêu thương” (Balan ngày 18/8/2002, số 3).

 

Bởi thế, sứ v ca Nhóm Tông Đồ Chúa T́nh Thương là làm vang vọng một cách mạnh mẽ một lần nữa sứ điệp t́nh yêu nhân hậu cho mọi người để giúp cho các tâm hồn được tràn đầy hy vọng và trở nên tia sáng cho một nền văn minh yêu thương. Để giúp cho các tâm hồn được tràn đầy hy vọng và trở nên tia sáng cho một nền văn minh yêu thương, một trong những hoạt động thiết yếu và thiêng liêng của Nhóm Tông Đồ Chúa T́nh Thương là thừa tác vụ tĩnh tâm. Nhưng muốn thực hiện sứ vụ này, đời sống của các Tông Đồ Chúa T́nh Thương là làm sao càng ngày càng sâu xa cảm nghiệm được Ḷng Thương Xót Chúa, nhờ đó có thể liên lỉ thực thi các việc làm của Ḷng Thương Xót Chúa, theo lời Chúa dạy Chị Thánh Faustina sau đây: “Cha ban cho con 3 cách để thực thi t́nh thương đối với anh chị em của con: thứ nhất là bằng việc làm, thứ hai là bằng lời nói, thứ ba là bằng cầu nguyện. Tầm vóc trọn vẹn của t́nh thương được chất chứa nơi 3 mức độ này, nó là một chứng cớ vững chắc về t́nh yêu đối với Cha. Nhờ thế linh hồn tôn vinh và tôn kính T́nh Thương của Cha” (Nhật Kư, 742). Thứ nhất bằng việc làm, ở chỗ lợi dụng mọi sự để hy sinh cho phần rỗi các tội nhân đáng thương. Thứ hai là bằng lời nói, ở chỗ nói về t́nh yêu nhân hậu của Thiên Chúa với những linh hồn đang có nguy cơ mất niềm tin tưởng nơi Người. Thứ ba là bằng cầu nguyện, ở chỗ hằng ngày lần chuỗi t́nh thương bao nhiêu có thể cho các linh hồn đang hấp hối.

 

Trong bn kinh “Xin Chiếm Đot Con” tôi khấn nguyện cùng Chúa, vào ngày đầu Tuần Thánh và  ngay sau Khóa Tông Đồ Chúa T́nh Thương tiên khởi 4/2009 ấy, tôi đă thm thía ngay khi đọc câu “con biết rằng một khi được Chúa chiếm đoạt, đời con s chng c̣n ǵ vui thú trên thế gian này na” và càng ngày càng thm thía câu ấy hơn, nht là sau biến c b tht nghip ngay ngày hôm sau, và đặc bit là mt biến c sau đó hơn 8 tháng c̣n kinh hoàng ghê gớm khủng khiếp chưa từng thấy trong cuộc đời mới ngoài 61 tuổi của tôi, một biến cố Chúa như muốn cho tôi sâu xa cảm nghiệm được t́nh yêu vô cùng nhân hậu của Chúa đối với dân Do Thái được Người tuyển chọn lại cứ bất trung thất nghĩa với Ngài. Để rồi, qua nhng biến c xẩy ra cho tôi như thế từ đầu Tuần Thánh 2009 tới cuối năm 2009, Chúa như thể tỏ ư muốn tôi sống ở thế gian mà không thuộc về thế gian (Gioan 17:11,14), muốn tôi hoàn toàn thuộc về một ḿnh Người, để tôi có thể được thông phần với Người (xem Gioan 13:8), trong việc uống cạn chén đắng của Người và với Người (xem Mt 20:22-23), nhờ đó, Người phần nào giăn được Cơn Khát Núi Sọ của Người (xem Gioan 19:28), và nhờ đó, tôi có thể trở thành Tông Đồ Chúa T́nh Thương của Người và cho Người, theo nguyện ước tôi đă chân thành thiết tha bày tỏ trong bn kinh “Xin Chiếm Đot Con” dưới đây:

 

 

GIÊSU ƠI, CON TIN NƠI CHÚA!

Thế nhưng, lạy Chúa, nếu Chúa không chiếm đoạt con,

con không thể nào tin nơi Chúa như Chúa muốn.

V́ con không thể nào thấu suốt được bản tính là t́nh yêu vô cùng nhân hậu của Chúa.

GIÊSU ƠI, CON TIN NƠI CHÚA!

Con biết rằng lư do duy nhất Chúa yêu con đó là v́ Chúa thương con,

một thụ tạo vô cùng hèn hạ và tội lỗi trước nhan Chúa.

Và sở dĩ Chúa thương con là v́ Chúa chính là T́nh Yêu.

Mà tột đỉnh và tất cả T́nh Yêu của Chúa được thể hiện nơi ḷng Chúa thương con,

đến nỗi Chúa đă trở thành đáng thương hơn cả con đáng thương.

GIÊSU ƠI, CON TIN NƠI CHÚA!

Con biết rằng con là của Chúa và hoàn toàn thuộc về Chúa,

v́ Chúa đă thương dựng nên con và cứu chuộc con.

Nhưng trên thực tế con vẫn sống như không có Chúa,

vẫn là chúa tể cuộc đời ḿnh, vẫn mù quáng theo ư riêng và tự quyết.

Thế mà Chúa vẫn liên tục theo đuổi con

bằng những tác động thần linh cảnh báo, thanh tẩy và lôi kéo con cho đến cùng.

GIÊSU ƠI, CON TIN NƠI CHÚA!

Vâng, chính v́ con tin nơi Chúa mà con xin Chúa

hăy hoàn toàn và vĩnh viễn chiếm đoạt trái tim con,

để con thực sự và trọn vẹn thuộc về Chúa,

nhờ đó, không một sự ǵ trên thế gian này,

dù cám dỗ, khổ đau hay tội lỗi có thể làm con xa Chúa,

và cũng nhờ đó, Chúa có thể thực hiện mọi sự Chúa muốn nơi con.

GIÊSU ƠI, CON TIN NƠI CHÚA!

Con biết rằng một khi được Chúa chiếm đoạt,

đời con sẽ chẳng c̣n ǵ vui sướng trên trần gian này nữa, trái lại, nó sẽ trở thành

một thung lũng tối, một đêm đẫm mồ hôi máu, một chiều Canvê tận tuyệt.

Nhưng nhờ thế con mới được diễm phúc sâu xa

hiệp thông với t́nh yêu nhân hậu Chúa như Mẹ Maria,

và nhờ đó con mới trở thành tông đồ và

nhân chứng phản ảnh trung thực cho Chúa là T́nh Yêu.

GIÊSU ƠI, CON TIN NƠI CHÚA!

Xin Chúa hăy biến bản thân con được Chúa chiếm đoạt thành giá cứu chuộc

cho những linh hồn cần đến Ḷng Thương Xót Chúa hơn,

để đời con được trở thành cuộc hành tŕnh t́m kiếm con chiên lạc của Chúa,

và để quyền năng phục sinh chiến thắng tội lỗi và sự chết của Chúa tỏ hiện

qua những dấu vết tử giá của Chúa nơi thân xác tro bụi của con.

GIÊSU ƠI, CON TIN NƠI CHÚA!

Lạy Thánh Tâm Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhượng trong ḷng

Xin hoán cải con trở nên như những trẻ nhỏ của Ḷng Thương Xót Chúa

để con biết nh́n tất cả mọi anh chị em con

bằng con tim của t́nh yêu vô cùng nhân hậu Chúa như Mẹ Maria,

cho tất cả được hiệp nhất nên một nhiệm thể của Chúa

trong Cha và Con và Thánh Thần. Amen.