Như phút yếu ḷng
Tôi có một công việc yêu thích
với mức thu nhập tương đối ổn định. Rồi tôi được cơ quan cử đi học thêm
lớp nâng cao nghiệp vụ ở xa nhà. Chồng tôi động viên, ủng hộ việc tôi đi
học và c̣n về quê đón bà d́ lên để chăm sóc con cái cho tôi yên tâm học
hành.
Điều đó càng làm tôi thấy yêu
chồng và yêu gia đ́nh ḿnh hơn, tôi thầm cám ơn ông trời đă ban cho tôi
một người đàn ông mẫu mực.
Việc học của tôi cũng khá thuận
tiện v́ tôi chỉ học vào những ngày cuối tuần. Đến lớp tôi chỉ chăm chú
vào học, việc giao lưu với các bạn trong lớp cũng ở mức độ v́ tôi cũng
là một người khá trầm tính.
Anh là một thành viên trong lớp,
anh ngồi ngay sau bàn tôi. Một hôm anh xin số điện thoại của tôi nói là
lần đi công tác tới sẽ có dịp ghé thăm và muốn tôi giới thiệu về quê
hương. Tôi cũng rất vô tư và hứa nếu anh về thăm, tôi sẽ t́nh nguyện là
hướng dẫn viên du lịch cho anh.
Nhưng mọi việc không đơn giản
như tôi nghĩ.
Ban đầu chỉ là những lời mời đi
uống nước hoặc những cuộc vui chơi cùng các bạn trong lớp. Anh tṛ
chuyện với tôi, chúng tôi chỉ trao đổi với nhau về quan niệm sống hoặc
bàn luận về một vấn đề ǵ đó rất sôi nổi. Tôi đâu biết anh đă để ư đến
tôi, dành cho tôi một t́nh cảm đặc biệt. Rồi một hôm anh thổ lộ t́nh cảm
với tôi. Tôi thực sự bối rối v́ tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi
không thể tưởng tượng được một người phụ nữ đă có hai con và với độ tuổi
như tôi giờ đây lại có người nói lời yêu với ḿnh. Nhưng con tim cũng có
những lư lẽ riêng. Khi anh nắm tay tôi, một cảm giác rất lạ trào dâng,
xâm chiếm tâm hồn tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải ḿnh cũng có t́nh cảm với
anh rồi không? Anh nói về rất nhiều điều, tôi chỉ lắng nghe và cảm nhận.
Tôi thấy như ḿnh được sống lại thời tuổi trẻ, cũng khao khát, cũng cháy
bỏng yêu thương.
Lớp học có thời gian gián đoạn
định ḱ nên chúng tôi tạm chia tay nhau. Trở về nhà, tôi vẫn đảm đương
vai tṛ của một người vợ, người mẹ. Chồng tôi càng yêu thương, nồng nàn
hơn sau những ngày xa cách.
Hàng ngày, anh bạn cùng lớp
thường xuyên gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi (tất nhiên là chỉ trong giờ
hành chính). Tôi lâng lâng với cảm giác bỗng dưng được một người khác
chăm sóc đặc biệt và tôi vui v́ điều đó.
Một hôm, chồng tôi có việc phải
xa nhà. Buổi tối, ba mẹ con ngủ với nhau. Nh́n hai đứa trẻ ngủ ngon lành,
khuôn mặt thơ ngây và đẹp như thiên thần, tôi bỗng chạnh ḷng nh́n lại
ḿnh trong suốt thời gian qua. Phải nói hai đứa trẻ nhà tôi rất dễ
thương. Tôi thấy ḿnh thật có lỗi với chồng, với con. Mặc dù giữa anh và
tôi chưa hề có chuyện ǵ đáng tiếc xảy ra nhưng dẫu sao tôi cũng đă từng
có những phút giây xao xuyến trong ḷng. Điều đó, giờ đây làm tôi cảm
thấy xấu hổ.
Anh vẫn nhắn tin cho tôi, tôi
không dám trả lời. Tôi tự hỏi liệu ḿnh có dối ḷng hay không? Nhưng
ngay sau đó tôi đă có câu trả lời. Tôi không thể. T́nh cảm với anh chỉ
là những phút giây rung động nhất thời, nó không có cơ sở cho sự tồn tại.
Tôi thầm nói: “Xin lỗi anh!” và
cám ơn về những điều đă qua. Về những phút giây anh cho tôi hiểu được
t́nh yêu thương giữa con người với con người. Và tôi sẽ đi về phía không
anh, nơi ấy có chồng tôi và hai đứa con đẹp như thiên thần đang đợi.
Tôi nghĩ đến lần đi học tới, tôi
sẽ phải đối diện với anh. Nhưng tôi sẽ không trốn chạy, tôi tin và biết
ḿnh sẽ phải làm ǵ.
Nguyên Nguyên
|