| 
									 
									
									  
									
									  
  
									
									
									  
									  
									
										
										* V̉NG HOA TƯỞNG NHỚ...Thương thay, ba 
										anh em ông Diệm đă bị bọn phiêu lưu 
										chính trị tay mơ thanh toán tàn bạo, 
										nghịch thường với đạo lư Khổng Mạnh, với 
										truyền thống hiền ḥa, ân nghĩa của dân 
										tộc...Ông nằm xuống mà hồn non sông rung 
										động !...   
									
									  
									
										
										"Không v́ t́nh riêng mà quên phép nước", 
										lúc c̣n thủ đắc quyền lực, TT Diệm đă 
										một lần trực tiếp ra lệnh cho Pḥng Quan 
										Thuế Phi Trường Tân Sơn Nhất khám xét kỹ 
										càng hành lư của Đại Sứ Ngô Đ́nh Luyện 
										khi ông này từ chuyến du ngoạn Hồng Kông 
										trở về lại Sài G̣n. Kết qủa bất ngờ là 
										không một món hàng lậu thuế nào được t́m 
										thấy để biến thành ng̣i nổ cho một x́ 
										căng đan chính trị ầm ỹ. Chuyện tưởng 
										nhỏ và tầm thường ấy lại đặc biệt mang ư 
										nghĩa quan trọng, đáng cho mọi người suy 
										nghĩ v́ cách đối xử nghiêm minh nội 
										trong gia đ́nh họ Ngô và việc thi hành 
										nghiêm chỉnh luật pháp Quốc Gia.   
									
									  
									
										
										Thân danh là bào đệ của một vị cố Tổng 
										Thống, lại là cựu đại sứ tại Anh Quốc, 
										thế mà không một chút ngượng ngập, ông 
										Luyện nhỏ nhẹ thổ lộ với cựu Đại Tá Duệ 
										rằng đă trên mười năm ông vẫn chưa để 
										dành đủ tiền để may sắm bộ quần áo mới 
										cho tươm tất mỗi khi ra ngoài xă hộị. 
										Trong chuyến đi liên lục địa từ Âu Châu 
										qua Mỹ, ông Luyện may mắn được một Mạnh 
										Thường Quân ở Nữu Ước tặng vé máy baỵ 
										Suốt thời gian ở San Diego thăm bà con 
										và dự lễ cầu hồn cho bào huynh, ông 
										Luyện tá túc tại nhà tác giả hồi kư (tức 
										Đại Tá Nguyễn Hữu Duệ). Được khoản đăi 
										và được đài thọ mọi chi phí ăn uống di 
										chuyển. Rời California lên Missouri thăm 
										Tổng giám mục Ngô Đ́nh Thục đang lâm 
										trọng bệnh, ông lại được tác gỉa bỏ tiền 
										riêng mua vé. Trên máy bay vào pḥng vệ 
										sinh xong, lúc ra th́nh ĺnh dây lưng 
										qúa cũ phựt đứt khiến ông phải túm vội 
										lấy quần không cho tụt xuống, trong lúc 
										khẩn cấp tác gỉa mau mắn rút giây lưng 
										của ḿnh đưa biếu ông Luyện thắt ta.m. 
										Ngày chia tay về lại Pháp, rút ví kiểm 
										tiền tổng cộng được $600 (sáu trăm đô) 
										đô la y nguyên lúc ra đi, ông Luyện bùi 
										ngùi xin được chia xẻ số tiền nhỏ nhoi 
										ấy với tác gỉa. Bằng một cử chỉ đẹp cuối 
										cùng, tác gỉa từ chối không nhận đồng 
										nào mặc dù ông Luyện khẩn khoản. Chiếc 
										thắt lưng kỷ niệm ân t́nh được ông Luyện 
										ǵn giữ đến ngày cuối đời. Chuyện kể lại 
										mủi ḷng qúa đổi !   
									
									  
									
										
										T́nh cảnh bần hàn của ông Luyện đă làm 
										nổi bặt nếp sống thanh bạch, không hối 
										mại quyền thế, không tham nhũng vơ vét 
										của mấy anh em ông khi họ c̣n tại chức. 
										Ghê gớm thay và cũng chán chường biết 
										mấy tṛ bẩn thỉu ngậm máu phun người !
									  
									
									  
									
										
										Cuộc đời của nhà ái quốc bất đắc kỳ tử 
										Ngô Đ́nh Diệm bàng bạc huyền thoạị Cuộc 
										đời ấy giống như một cuốn sách tuyệt vời 
										lôi cuốn nhiều thế hệ tương laị Những 
										người yêu nước thật sự, yêu dân tộc, yêu 
										quê hương, thiết tha mong muốn nghiên 
										cứu sự nghiệp của ông sẽ hiểu thật rơ 
										lịch sử sóng gío Việt Nam thời cận đạị
									  
									
									  
									
										
										Quanh năm nằm phản gỗ không nệm, sống 
										bằng cá kho, canh đậu, hút thuốc Basto 
										rẻ tiền, áo quần dăm bộ, màu xám cho mùa 
										đông, màu trắng cho mùa hè, với chiếc mũ 
										phớt, cây ba toong, con người uy vũ bất 
										năng khuất ấy chỉ thích đây đó kinh lư 
										các khu trù mật, dinh điền, thống khoái 
										trước cảnh sung túc của đồng bào chất 
										phác nơi thôn dă, lâm tuyền. Sống kiếp 
										thầy tu, không vợ con, lấy anh em, gịng 
										họ, người thân cận chung quanh, đồng bào 
										nghèo khó khắp nơi làm nguồn vui gia 
										đ́nh. Hộp thuốc lá cũ hư hỏng cũng không 
										muốn vứt bỏ, đưa nhờ sĩ quan quân cụ cố 
										sửa lại dùng tiếp, không phí phạm, không 
										tơ hào của công một xu, đó có phải là 
										đức tính của mẫu người Á Đông không ? Ư 
										muốn cuối đời trước khi bị thảm sát, sẽ 
										từ bỏ địa vị và danh vọng khi hết nhiệm 
										kỳ hiến định, sẽ nghĩ hưu về Huế phụng 
										dưỡng mẹ ǵa, sẽ vào ḍng tu Chúa cứu 
										thế nếu mẹ ǵa qua đời trước, sẽ quanh 
										quẩn bên các "Quốc gia nghĩa tử" con 
										cháu những vị anh hùng hy sinh v́ đất 
										nước.... Toàn những t́nh cảm nhân ái 
										trong một con người phi thường !   
									
									  
									
										
										Giết ông xong, bọn cách mạng gỉa hiệu 
										1/11/1963 chỉ t́m thấy hai triệu tám 
										trăm ngàn tiền lương và phụ cấp do Chánh 
										Văn Pḥng Vơ Văn Hải và linh mục Nguyễn 
										Văn Toán, hai người thân nhất cất giữ. 
										Những nhà cách mạng rởm năm xưa, có phút 
										giây nào ăn năn, hối lỗi không ??   
									
									  
									
										
										Tự nhiên tôi xót xa ứa lệ !... (Bác Sĩ 
										Nguyễn Anh Tuấn)   
									
									  
									
									
									  
									
										
										Ông Đại Sứ Hoa Kỳ Frederick Nolting 
										trong cuốn "From Trust To Tragedy" của 
										ông ta, đă viết về Tổng Thống Ngô Đ́nh 
										Diệm như sau:   
									
									  
									
										
										"Tôi đă có đọc lịch sử Việt Nam, và đă 
										biết các cuộc chiến tranh giành độc lập 
										của xứ sở này, và cũng đă biết là ông 
										Diệm hiểu biết tường tận, thấu đáo vấn 
										đệ. May mắn là tôi cũng đă có một căn 
										bản hiểu biết đáng kể về triết học và 
										khoa tôn giáo đối chiếu. Nhưng tôi hoàn 
										toàn không được chuẩn bị để nghe những 
										điều như thế nàỵ Càng nghe tôi càng 
										thích thu’. Tôi đặt những câu hỏi. Mỗi 
										câu hỏi lại mở ra một chương mới, và sau 
										một thời gian tôi nhận ra sư dấn thân 
										tận hiến và ḷng say mê của con người 
										này, là người đă hiến trọn đời ḿnh để 
										giữ cho bằng được căn cước lịch sử của 
										dân tôc của ông ta và ông ta hiểu nó, 
										yêu thích nó.   
									
									  
									
										
										....Cho đến lúc này cáo buộc quan trọng 
										nhất của ông ta là người Mỹ can thiệp 
										vào nội bộ Việt Nam. Ông ta (TT Diệm) 
										không muốn người Mỹ đoạt lấy trách nhiệm 
										của VN. Ông ta không muốn quân lực Mỹ 
										chiến đấu cho nền độc lập và quyền tự 
										quyết của nhân dân miền Nam VN.   
									
									  
									
										
										Ông bảo tôi: "Nếu chúng tôi không tự 
										ḿnh thắng cuộc chiến này với sự viện 
										trợ vô giá của qúy quốc th́ như vậy 
										chúng tôi sẽ thua và thua là đáng đời". 
										Ông ta vô cùng cương quyết trong vấn đề 
										này và ông ta cảm thấy rằng nếu chính 
										phủ Nam VN trở nên lệ thuộc vào Hoa Kỳ 
										th́ như vậy chứng tỏ luận cứ của Việt 
										cộng là đúng. Việt cộng thường nói rằng: 
										"Nếu các anh cúi đầu thần phục Hoa Kỳ 
										th́ các anh sẽ thấy các anh đúng chỉ là 
										thuộc địa của Mỹ cũng như 75 năm về 
										trước VN đă từng là thuộc địa của Pháp". 
										Về điểm tế nhị này tôi đă có thể trấn an 
										ông ta, v́ toàn bộ ư niệm của những 
										khuyến cáo cho toán đặc nhiệm cũng như 
										những huấn thị cho tôi do TT Kennedy ban 
										hành, là phải giúp Nam VN tự bảo vệ nền 
										độc lập tự Do của họ cho chính họ" (Đại 
										Sứ Hoa Kỳ Frederick Nolting trong cuốn 
										"From Trust To Tragedy").   
									
									  
									
									
									  
									
										
										Gần như tất cả các sách báo Mỹ và Tây 
										Phương viết về nền Đệ Nhất Cộng Ḥa đều 
										kết tội ông Nhu là một người tuy thông 
										minh, tài giỏi nhưng tàn ác, qủy quyệt, 
										khát máụ Tuy vậy nếu đem so sánh ông Nhu 
										với các lănh tụ độc tài khi phải đối phó 
										với địch thủ nguy hiểm như CS th́ không 
										thấm vào đâu. Tướng Franco sau khi chiến 
										thắng CS Tây Ban Nha đă đem ra xử tử 
										hàng vạn đảng viên nên Tây Ban Nha mới 
										được yên, tướng Suharto đă giết hơn 1 
										triệu đảng viên CS Nam Dương trong vụ 
										đảo chính 1965 (nhờ có CIA giúp sức), 
										khi đem quân sang Đài Loan tỵ nạn th́ 
										Tưởng Giới Thạch cũng giết hơn 1 vạn dân 
										địa phương biểu t́nh chống lại Quốc Dân 
										dảng.   
									
									  
									
										
										Nếu đem so sánh với Stalin, Mao, Hồ chí 
										Minh, Phạm Văn Đồng, Lê Khải Phiêu, Lê 
										Duẩn ...vv.. th́ qủa thực hai anh em ông 
										Diệm và Nhu đă qúa hiền lành, trung hậu 
										nên mới mắc na.n. Ngay cả Hồ chí Minh 
										khi được báo chí hỏi về cái chết của ông 
										Diệm cũng phải khen ngợi "ông ta (Ngô 
										Đ́nh Diệm) là một người yêu nước, tuy 
										rằng ông ta có đường lối riêng của ông 
										ta."   
									
									  
									
										
										Trong một cuộc chiến sống c̣n với một kẻ 
										thù nguy hiểm như CSVN th́ bên cạnh môt 
										quân đội thống nhất và thiện chiến như 
										quân đi VNCH mà không có một bộ máy Mật 
										Vụ tinh vi, một ư thức hệ riêng biệt, 
										một hệ thống đảng phái để yểm trợ cho 
										chính phủ th́ làm sao có thế thắng CS 
										được ? Các chính phủ ở Trung Nam Mỹ khi 
										bị CS khuấy rối ở bên trong đă phải nhờ 
										đến các đảng bí mật như "La Man Blanco" 
										hoặc Justicialist để chống lại theo kiểu 
										dĩ độc trị đôc. Nhờ tổ chức La Guardia 
										Civil nên tướng Franco đă dẹp tan được 
										CS. Ngay cả Mỹ và các nước Tây Phương 
										cũng phải trông cậy vào những cơ quan 
										t́nh báo như CIA, FBI, Pḥng Nh́, 
										Intelligence Service và trước đây Đức 
										th́ có Gestapo, Nhật có Kempetai, đảng 
										Hắc Long để chống lại CS. (Điểm Sách: 
										Những Ngày Tháng Với TT Ngô Đ́nh Diệm 
										của Nguyễn Hữu Duệ, Xuân Sơn, Văn Nghệ 
										Tiền Phong số 669, trang 52)   
									
									  
									
										
										Cu. (Ngô Đ́nh Diệm) sống giản dị, không 
										ăn cao lương mỹ vị, Cụ nằm phản không 
										nệm, Cụ không xa hoa phung phí, khi 
										đương thời Cụ chỉ lo cho Quốc Gia, chẳng 
										lo ǵ cho bản thân, nay Cụ được chôn ở 
										đây (Lái Thiêu), nghĩa trang sơ sài này, 
										cạnh đồng bào nghèo khổ của Cụ, chắc 
										Trời định vậy để hợp với đức tính khiêm 
										nhường của Cụ. Con mừng v́ nơi Thiên 
										Đàng Cụ ở, Cụ cũng c̣n thấy nhiều người 
										nhớ đến Cụ và đến thăm viếng Cụ. Con từ 
										nơi xa xôi về đây viếng mong Hồn Cụ có 
										thiêng, xin phù hộ cho tổ quốc thân yêu." 
										(Trương Phú Thứ)   
									
									  
									
									
									  
									
									
									  
									
										
										(Kẻ hậu sinh xin đốt nén hương ḷng 
										tưởng niệm nhân ngày giỗ Cố Tổng Thống 
										Ngô Đ́nh Diệm, vị Tổng Thống khả kính 
										đầu tiên của nước Việt Nam Cộng Ḥa)
									  
									
									  
									
										
										Một ánh sao băng, tắt giữa trời
										 
										Giang sơn từ đấy tối thêm thôi!  
										Thương người nghĩa khí tàn cơn mộng  
										Tiếc bậc tài hoa úa mảnh đời!  
										Khinh bọn túi cơm, loài rắn rết  
										Giận phường giá áo, lũ đười ươi  
										Nếu không phản phúc, không tham vọng  
										Đất nước giờ đây hẳn kịp người! 
									  
									
									  
									
										
										Ngô Minh Hằng  
										Trích "Có Những Vùng Trời"   
									
									  
									
										
										*** 
										 
										NGÀY QUỐC GIỔ : 01 THÁNG 11 TƯỞNG NHỚ 
										CỐ TỔNG THỐNG NGÔ Đ̀NH DIỆM   
									
									  
									
										
										Sau khi bị quân đảo chính do Dương Văn 
										Minh cầm đầu giết vào tháng 11/1963, thi 
										hài Tống Thống Ngô Đ́nh Diệm và Ông Cố 
										Vấn Ngô Đ́nh Nhu được chôn ở nghĩa trang 
										Mạc Đĩnh Chi. Áo quan của Tổng Thống Ngô 
										Đ́nh Diệm h́nh hộp, áo quan của Ông Cố 
										Vấn Ngô Đ́nh Nhu có nắp tṛn. Một nhân 
										chứng thời kỳ này giải thích, người thân 
										của hai ông đi mua vội quan tài nên chỉ 
										mua được một chiếc hạng tốt dành cho 
										Tổng Thống, c̣n chiếc hạng vừa dành cho 
										Ông Cố Vấn. 
										 
										Mộ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm và Ông Cố 
										Vấn Ngô Đ́nh Nhu tại nghĩa trang Mạc 
										Đĩnh Chi khá đặc biệt: không có nấm mộ, 
										bia, chỉ có tấm đan bê tông đặt bên trên 
										cao hơn mặt đất vài chục phân. Suốt từng 
										ấy năm trước ngày cộng sản chiếm Miền 
										Nam, hai ngôi mộ nằm lọt thỏm, đ́u hiu 
										giữa nghĩa trang bộn bề mộ kiên cố. 
										Những kẻ cơ hội xưa vụt quay lưng với 
										gia đ́nh họ Ngô đă đành, những người 
										thân tín cũng ngại đến thăm viếng v́ sợ 
										bị ḍm ngó. Năm 1964 Bà Phạm Thị Thân, 
										thân mẫu của hai ông mất, đám tang không 
										người đưa tang. 
										 
										Một nhân chứng cải táng sau này kể: Tổng 
										Thống Ngô Đ́nh Diệm và Ông Cố Vấn Ngô 
										Đ́nh Nhu được chôn trong kim tĩnh rất 
										khô ráo. Khi cải lên, thi thể của cả hai 
										ông chỉ khô lại chứ không tan rữa, vẫn 
										có thể nhận ra từng người. Đầu hai người 
										đều quấn băng trắng in dấu máu đen từ 
										những vết thương trước khi chết. Khi 
										băng được mở, vết máu vẫn c̣n cứng. Sau 
										gáy Ông Cố Vấn có một vết thương khá lớn 
										do Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa và Đại Úy 
										Nguyễn Văn Nhung tay sai của Dương Văn 
										Minh đánh trước khi giết. 
										 
										Khi nhà cầm quyền cộng sản ra lệnh giải 
										tỏa nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, thi hài 
										Tổng Thống và Ông Cố Vấn được cải táng 
										tại nghĩa trang Lái Thiêu tỉnh B́nh 
										Dương, với áo quan loại tốt và kim tĩnh. 
										Mộ ông Ngô Đ́nh Cẩn trước kia được chôn 
										tại nghĩa trang phi trường Tân Sơn Nhứt 
										sau khi bị nhóm đảo chính cầm đầu bởi 
										Dương Văn Minh xử bắn vào năm 1965, và 
										mộ bà thân mẫu Phạm Thị Thân cũng được 
										quy tụ về nghĩa trang Lái Thiêu. Trong 
										khu đất rộng hàng ngàn mẫu tây với những 
										rặng cây lớn xanh và mát, mộ gia đ́nh họ 
										Ngô nằm cùng một dăy. Mộ bà Phạm Thị 
										Thân nằm ở giữa, mộ Tổng Thống và Ông Cố 
										Vấn hai bên. Cách mộ Ông Cố Vấn một 
										quăng là mộ ông Ngô Đ́nh Cẩn. Trước đây, 
										v́ sợ rắc rối đối với nhà cầm quyền cộng 
										sản nên mộ không đề tên, mà chỉ đề "mẫu", 
										"huynh", "đệ". Sau, theo đề nghị của một 
										số người, trong đó có Việt kiều về thăm, 
										mộ được đề đích danh. 
										 
										Anh Mâm, anh Chẩy, hai trong số hàng 
										chục người trông coi mướn mộ phần tại 
										đây, cho hay: Thời gian đầu, mộ gia đ́nh 
										họ Ngô không có người chăm nom, trong 
										khi đa số ngôi mộ khác có thân nhân 
										thường xuyên lui tới và thuê người chăm 
										nom. Thấy những ngôi mộ đó cỏ mọc, rêu 
										phong, anh em bảo nhau dọn cỏ, dùng bàn 
										chải chà rêu như những ngôi mộ khác. "Lẽ 
										nào ḿnh quanh quẩn ở đây cả ngày mà nỡ 
										để cho ngôi mộ ngay gần ḿnh lạnh lẽo!" 
										- Mâm nói, sau khi chia đều nắm hương 
										ngút khói, cắm vào từng bát nhang trước 
										bốn ngôi mộ gia đ́nh họ Ngô. 
										 
										Một thời gian sau ngày mộ cải táng được 
										hoàn thành, thỉnh thoảng có một số Việt 
										kiều về nước thăm viếng, đọc kinh cầu 
										nguyện, cho tiền những người trông nom. 
										Có người để lại cả tên tuổi. Thỉnh 
										thoảng, đại diện Công giáo cũng đến thăm 
										viếng.   
									
									  
									
										
										Tôi nghĩ sự thật vẫn là sự thật. Các 
										ông tướng lấy tiền của Mỹ có thể giết 
										được thể xác của anh em họ Ngô, nhưng họ 
										không thể giết được thanh danh, tinh 
										thần và uy tín của họ Ngô. Khi các 
										ông tướng xuống tay th́ chính cũng là 
										lúc họ tự sát. Họ chết khi c̣n đang sống. 
										Muốn nói ǵ th́ nói, miền Nam từ năm 
										1948 đến 1975, chỉ duy nhất có chế độ 
										Ngô Đ́nh Diệm là xứng đáng. Chỉ dưới chế 
										độ ông, quốc gia mới có kỷ cương, có thể 
										thống. Không thể đem so sánh chế độ ấy 
										với bất cứ chế độ nào từ Nguyễn văn Xuân 
										đến Nguyễn văn Thiệu. Giết anh em họ Ngô, 
										các ông tướng đă vô t́nh giết cái chính 
										nghĩa quốc gia mà họ vẫn hô hào phục vụ 
										….  
									
									  
									
									
									  
									
										
										 
										Phạm Xuân Ninh trích lời tựa tác phẩm 
										“Ḍng Họ Ngô Đ́nh, Ước Mơ Chưa Đạt “ của 
										tác giả Nguyễn văn Minh xuất bản tại Hoa 
										Kỳ. 
										 
										Toàn Dân Toàn Quân Ghi Ơn CỐ TỔNG 
										THỐNG NGÔ Đ̀NH DIỆM 
										 
										Ngô chí sĩ, người anh hùng vĩ đại 
										, 
										Đă ra đi c̣n để lại tiếng thơm 
										Như mặt trời, người ngự trị trong tim 
										Ḷng thế hệ muôn ngàn năm tưởng nhớ .
										 
										 
										Ngô Tổng Thống, đệ nhất người dân cử 
										Đă khai sinh nền móng sử Cọng Ḥa, 
										Làm vẽ vang dân tộc Việt Tự Do 
										Xây dựng nước Việt cơ đồ nhung gấm . 
										 
										Ngô Chí Sĩ, người anh hùng chết thảm 
										Do bàn tay nhóm phản loạn phi nhân. 
										V́ tham tiền, đành bán rẻ lương tâm, 
										Gây xáo trộn dâng miền Nam cho Cộng. 
										 
										Cầu Thượng Đế cho linh hồn Tổng Thống 
										Vị anh hùng v́ tổ quốc vong thân, 
										Được đời đời vui tận hưởng Thiên Nhan, 
										Và sống măi trong ḷng dân bất tử. 
										 
										Nhân kỷ niệm ngày tang chung quốc giổ, 
										Toàn quân dân đoàn kết nhớ ơn Ngài 
										Xin dâng lên nén hương qúy ḷng người 
										Lời cảm tạ với cả trời thương nhớ ./. 
										 
										NGUYỄN Đ̀NH HOÀI VIỆT 
										(Thơ Máu Và Nước Mắt ) 
										 
										 
										TIẾC THƯƠNG 
										 
										Một ánh sao băng tắt giữa trời 
										Giang sơn từ đấy tối thêm thôi. 
										Thương người nghĩa khí tàn giấc mộng 
										Tiếc bậc tài hoa úa mănh đời. 
										Khinh bọn túi cơm loài rắn rít 
										Giận phường giá áo lũ đười ươi. 
										Nếu không phản phúc không tham vọng 
										Đất nước bây giờ hẳn kịp người. 
										 
										NGÔ MINH HẰNG 
										(B́nh Minh Magazine NJ )   
									
									  
									
										
										*** 
										 
										KHÓC THƯƠNG CHÍ SỸ NGÔ Đ̀NH DIỆM 
										 
										Nhân ngày Quốc giổ ,1/11 Kẻ hậu sinh 
										xin thắp nén hương lịng tưởng nhớ Cha 
										già dân tộc Chí Sỹ NGƠ Đ̀NH DIỆM. 
										 
										 
										Con đau xót, khóc cha già dân tộc, 
										Chết anh hùng v́ tổ quốc v́ dân . 
										NGÔ Chí Sỹ là vỹ nhân thời đại , 
										Măi muon đời cả thế giới tiếc thương. 
										 
										Cha bị giết trong xe tăng bọc thép , 
										Bằng giao găm, đâm chém nát cả người. 
										Chết tức tưởi không một lời trăn trối. 
										Máu tuon trào, ghê sợ quá trời ơi … 
										. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 
										. . . . . . . . . . 
										Ngô Tổng Thống, suốt một đời kham khổ. 
										Sống v́ dân, xây Dân Chủ phú cường , 
										V́ quốc thể, nhất quyết khong lùi bước
										 
										Trước bạo tàn hay áp lực ngoại bang . 
										 
										Cha đă chết theo con đường Thánh giá , 
										Không hận thù và hỷ xả thứ tha . 
										Con khấn vái vị cha già dân tộc. 
										Xin cầu bầu dân nước Việt Tự Do. 
										 
										Trước di ảnh xin nguyện thề ghi nhớ , 
										Lời hịch truyền con ghi rơ bên tai. 
										“Người tiến bước, hăy theo người tiến 
										bước." 
										"Người chết đi hăy tiếp nối gương người,” 
										 
										Ngày quốc nhục, xin thỉnh Ngài chứng 
										giám , 
										Tồan quân dân thành kính cám ơn Ngài . 
										Đây hương qúy với cả trời thương nhớ , 
										Công đức Ngài ghi nhớ măi muơn đời . 
										 
										NGUYEN DINH HOAI VIET   
									
									  
									
										
										NĂM MƯƠI NĂM, ĐỌC BÀI THƠ " NỖI L̉NG 
										" CỦA MỘT CHÍ SĨ   
									
									  
									
										
										Trần Việt Yên  
										 
										T́nh cờ tôi gặp nhà thơ Lệ Khanh, trong 
										câu chuyện hàn huyên, anh hỏi tôi :
									  
									
									  
									
										
										- "Có biết cụ Diệm làm thơ không ?"  
										- "Tôi chưa nghe nói" ? tôi thành thực 
										trả lời   
									
									  
									
										
										Anh kể:  
										- "Cụ Diệm có một bài thơ làm từ năm 
										1953, Việt Yên muốn nghe tôi đọc cho 
										nghe .  
										- "Vâng xin anh đọc đi" ? tôi vừa trả 
										lời vừa sửa soạn giấy bút để ghi chép 
										lại .   
									
									  
									
										
										Anh đọc bài thơ cho tôi chép :   
									
									  
									
									
									  
									
										
										Gươm đàn nửa gánh quẩy sang sông 
										Hỏi bến: thuyền không, lái cũng không ! 
										Xe muối nặng nề thân vó Kư 
										Đường mây rộng răi tiếc chim Hồng  
										Vá trời lấp biển người đâu tá ?  
										Bán lợi mua danh chợ vẫn đông! 
										Lần lữa nắng mưa theo cuộc thế  
										Cắm sào đợi khách, thuở nào trong ? 
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										Mới thoạt nghe bài thơ Lệ Khanh đọc, tự 
										nhiên tôi rùng ḿnh, cảm xúc bài thơ đi 
										thẳng vào tim óc, tôi nhẩm đi nhẩm lại 
										bài thơ, gần như thuộc ḷng, Lệ khanh 
										cười : C̣n đây là bài họa của tôi :
									  
									
									  
									
										
										Gan vàng đem trải khắp non sông  
										Quyền rộng chẳng màng, lợi cũng không
										 
										Chí quyết dẹp xong bọn cướp nước  
										Ḷng mong quét sạch đám cờ hồng  
										Tâm hư chói rạng vùng trời Bắc,  
										Tiết trực sáng ngời chốn biển Đông  
										Một lũ phản thần mưu giết chúa  
										Tham tiền nào biết đục hay trong . 
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										Lệ Khanh nói tiếp :- "anh Từ Phong cũng 
										có một bài họa, rất tiếc tôi không nhó 
										hết, Việt Yên thử hỏi anh Từ Phong xem .
									  
									
									  
									
										
										Từ giả Lệ Khanh, tâm trí tôi luôn ám ảnh 
										bài thơ của cụ Diệm, về đến nhà tôi gọi 
										điện thoại cho anh Từ Phong và xin anh 
										đọc bài họa, anh vui vẻ đọc cho tôi chép 
										qua phone :   
									
									  
									
										
										Ghé vai gánh vác nửa non sông  
										Lèo lái Thuyền Nam sóng gió không  
										Đả thực, giữ ǵn bờ cơi Việt,  
										Bài phong, tô điểm nước non Hồng  
										Đêm lo ngăn cản thù phương Bắc  
										Ngày tính canh chừng giặc bể Đông  
										Tế thế kinh bang tài xuất chúng  
										Tiếc thay mầm vạ nẩy từ trong !! 
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										Và anh nhấn mạnh : Tôi làm bài này đúng 
										ngày 7 tháng 7 năm 2003 cũng là để kỷ 
										niệm ngày cụ Diệm về nước chấp chánh (mồng 
										7- tháng 7 ngày Song Thất)   
									
									  
									
										
										Đêm đó tôi không ngủ và cố ḍ theo tư 
										tưởng của Cụ Diệm để làm một bài họa. 
										Gần đến nửa đêm th́ tôi chợt nảy ra cái 
										ư : tinh thần độc lập của cụ Diệm, nhất 
										định không muốn người Mỹ nhúng tay trực 
										tiếp vào cuộc chiến Việt Nam, thế là tôi 
										hăm hở ngồi ghi chép :  
										 
										Nỗi ḷng trang trải với non sông  
										Hậu thế ai người có biết không ?  
										Độc lập nước nhà nêu ư hướng  
										Tự do dân tộc điểm tâm hồng .  
										Chí ngăn lũ giắc cuồng phương Bắc  
										Tài giữ đồng minh vai chủ Đông  
										Tiết trực tâm hư gương ái quốc  
										Mai nầy đời gạn đục khơi trong 
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										 
										Làm xong bài thơ - thực ra chưa được 
										hoàn chỉnh lắm ? và vội vă gởi cho các 
										thi hữu gần xa để xin nhă hứng họa lại, 
										Cụ Trường Giang là người gởi bài thơ họa 
										đến cho tôi xem sớm nhất :   
									
									  
									
										
										Thù nhà, nợi nước, gánh non sông  
										Chưa vững quyền uy bậc cũng không  
										Quyết chí đánh tan quân mặt trắng  
										Tận tâm xé nát ngọn cờ hồng  
										Thanh liêm chỉ một vang Miền Bắc  
										Chính trực không hai, dội cơi Đông  
										Khí tiết lăng sương thù khiếp vía  
										Hiềm v́ phản loạn núp bên trong.
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										Tiếp theo nhà thơ Hoàng Ngọc Văn cũng 
										gởi bài họa của anh :   
									
									  
									
										
										Bùi ngùi tấc dạ xót non sông,  
										Sóng lớn thuyền con, kẻ sĩ không  
										Xin gửi tấm ḷng củng sử kư  
										Trao về xương cốt với tim hồng  
										Quốc gia nghiêng ngửa, chèo pḥ tá ?  
										Đất nước chênh vênh, tát biển Đông  
										Nhắm mắt xuôi tay tùy cơi thế  
										Nguyện cầu dân tộc, đục thành trong .
										  
									
									  
									
									
									  
									
										
										Tôi chần chừ chưa muốn viết bài này vội 
										v́ c̣n chờ bài họa của nhiều nhà thơ 
										khác, Trong đó có thi hữu Thiên Tâm v́ 
										tôi biết anh rất thích họa thơ những bài 
										Đường luật hay, quả nhiên anh gởi đến 
										tôi không phải một mà tới 2 bài họa . 
										Cái đặc biệt của Thiên Tâm là anh đă kư 
										thác được tâm sự của anh và của cụ Diệm 
										một cách sâu sắc .   
									
									  
									
									
									  
									
										
										MỘT đời tận tụy gánh non sông  
										NÉN bạc phản thùng, nghiệp hóa không  
										HƯƠNG ngát ngh́n thu, gương chính khí
										 
										L̉NG son một thuở dáng linh hồng  
										THẮP cao ngọn đuốc soi đêm tối  
										DÂNG tận đài mây gọi gió đông  
										CHÍ lớn chưa thành, thân dẫu thác  
										SĨ dân thương tiếc biển, trời trong 
									  
									
									  
									
									
									  
									
									
									  
									
									
									  
									
										
										Gió uất, mây hờn phủ núi sông  
										"Tự do, Độc lập??" rứa, buồn không?!  
										Nhe nanh múa vuốt loài yêu quỷ  
										Tím ruột bầm gan giống Lạc Hồng  
										Tuấn kiệt lơ thơ sao buổi sớm  
										Nhân tài lác đác lá mùa đông  
										Cứu tinh dân tộc nay đâu vắng  
										Xao xác chợ đời luận đục trong 
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										Nhà thơ Tố Nguyên cũng gởi đến cho chúng 
										tôi thưởng lăm bài họa của anh :   
									
									  
									
									
									  
									
										
										Chí Sĩ quên ḿnh với núi sông  
										V́ dân v́ nước chẳng hề không  
										Cộng ḥa khai lối gịng Dân Việt  
										Tiên tổ truyền lưu giống Lạc Hồng  
										Diệt Cộng bài Phong nạn giặc Bắc  
										Đồng minh kết hữu t́nh Tây Đông*  
										Trời ơi ! Oan nghiệt ai mưu giết  
										Giữa buổi nhiễu nhương đục lẫn trong 
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										(*) Tây Phương và Đông Nam Á   
									
									  
									
										
										Trở lại với bài thơ NỖI L̉NG của chí sĩ 
										NGÔ Đ̀NH DIỆM, tôi xin được nêu vài ư 
										nghĩ thô thiển về bài thơ của cụ. Thật 
										ra, tôi không phải là người quen b́nh 
										thơ thiên hạ, gặp bài thơ hay tôi chỉ 
										xin được gọi là họa lại đôi lời hưởng 
										ứng hoặc gởi đến anh em thi văn hữu quen 
										biết để cùng thưởng lăm.Việc xướng họa 
										trong ṿng anh em chúng tôi thường hay 
										diễn ra . Hôm nay tôi đánh bạo viết đôi 
										ḍng để gọi là nối điêu ư tưởng bậc cao 
										minh .   
									
									  
									
										
										Theo Lệ Khanh cho biết Cụ Diệm làm bài 
										thơ này từ năm 1953, nếu trí nhớ không 
										đánh lừa tôi th́ lúc đó cụ Diệm chưa về 
										nước chấp chánh, cụ c̣n đang lưu ngụ 
										trong một nhà ḍng Thiên Chúa Giáo tại 
										tiểu Bang Misouri (?) Hoa Kỳ .   
									
									  
									
										
										Thời điểm đó, chiến cuộc Đông Dương đang 
										diễn ra ác liệt, một bên là Việt Minh 
										Cộng Sản với sự trợ giúp cả người và vũ 
										khí của Trung Cộng và Liên sô , bên kia 
										là Quân Đội Liên Hiệp Pháp và Quân Đội 
										Quốc Gia Việt Nam rất non trẻ mà phần 
										thắng đang nghiêng dần về khối Cộng . 
										Hội nghị Genève được h́nh thành nhằm t́m 
										kiếm ḥa b́nh cho Đông Dương, các chính 
										phủ Quốc gia được thành lập và tham dự 
										ḥa đàm Genève, nhưng tốc độ chiến tranh 
										đẩy phe Quốc gia vào thế bị động, các 
										chính phủ lần lượt ra đời ( dường như 
										chính phủ Nguyễn Văn Tâm, Trần Văn Hữu 
										trong Nam kỳ, roiࠣhính phủ của Hoàng 
										Thân Bửu Lộc được Quốc Trưởng Bảo Đại 
										tấn phong ) nhưng xem ra t́nh thế không 
										có ǵ sáng sủa,   
									
									  
									
										
										Người Mỹ với vai tṛ lănh đạo khối thế 
										giới Tự Do nóng ḷng và muốn can thiệp 
										vào vũng lầy Đông Dương, đang t́m kiếm 
										một khuôn mặt ít chịu ảnh hưởng của 
										người Pháp để ủng hộ , Do những quen 
										biết ông Ngô Đ́nh Diệm có lẽ đă được 
										thăm ḍ ư kiến về vai tṛ lănh đạo, theo 
										tôi chính đó là hoàn cảnh bài thơ NỖI 
										L̉NG được ra đời .   
									
									  
									
										
										Đọc bài thơ NỖI L̉NG người ta thấy được 
										tinh thần dấn thân của một con người 
										đang muốn xông pha vào thế cuộc ,   
									
									  
									
										
										Đọc câu thơ thứ nhất "Gươm đàn nữa gánh, 
										quảy sang sông" người ta thấy h́nh ảnh 
										đầu tiên đập vào mắt người đọc NỖI L̉NG 
										là TỪ HẢI, một nhân vật cái thế anh hùng 
										trong truyền KIỀU của THI HÀO NGUYỄN DU 
										.   
									
									  
									
										
										Thật vậy GƯƠM ĐÀN NỬA GÁNH, chứng tỏ cái 
										chí của một bậc anh hùng cái thế, "Gươm 
										đàn nữa gánh, non sông một chèo" người 
										muốn tự ḿnh tạo riêng một cơi triều 
										đ́nh, chứ không chịu cúi luồn trong 
										khuôn khổ .   
									
									  
									
										
										Chỉ 3 chữ ?quẩy sang sông ? đă thể hiện 
										được thái độ hăm hở xốc vác dám dấn bước 
										sang một hoàn cảnh khác của tác giả dù 
										hoàn cảnh đó có như thế nào đi nữa cũng 
										không thối chí nhụt ḷng.   
									
									  
									
									
									  
									
										
										"Hỏi bến: thuyền không, lái cũng 
										không,"   
									
									  
									
										
										Mặc dù hăm hở muốn sang sông, tác giả 
										vấp phải hoàn cảnh thực tế phũ phàng : 
										Muốn sang sông th́ phải có thuyền, nhưng 
										thuyền không có mà lái cũng không nốt!!
									  
									
									  
									
										
										Nh́n vào hoàn cảnh nước nhà lúc đó con 
										thuyền quốc gia đang bị sóng gió cộng 
										sản vùi dập, mà người đủ tài lèo lái con 
										thuyền cũng không co,?'y ǵ để sang sông 
										.   
									
									  
									
										
										Riêng trong trường hợp tác giả lúc đó, 
										dù nóng ḷng hăm hở muốn sang sông gánh 
										vác, nhưng thuyền là tổ chức, mà người 
										lănh đạo cũng chưa có th́ làm sao có thể 
										sang sông cho được bây giờ ?!   
									
									  
									
									
									  
									
										
										"Xe muối nặng nề thương vó kư,  
										Đường mây rộng răi, tiếc chim hồng" 
									  
									
									  
									
										
										Tác giả mượn điển tích Chu Bá Nhạ để 
										nh́n cơ đồ tổ quốc đang như một chiếc xe 
										ngựa thồ muối ́ ạch leo dốc mà thương 
										cho những người đang cố gắng vất vả như 
										con ngựa Kư ( tương truyền là một giống 
										ngựa giỏi, có thể đi xa, thồ nặng được 
										như không )   
									
									  
									
										
										Nh́n hoàn cảnh nước nhà như thế, mà tiếc 
										cho cánh chim hồng trước không gian bao 
										la của tương lai dân tộc lại không được 
										bay bổng .   
									
									  
									
									
									  
									
										
										"Vá trời lấp biển người đâu tá ?  
										Bán lợi mua danh chợ vẫn đông" 
									  
									
									  
									
										
										Trước nghịch cảnh này thử hỏi những 
										người có hoài băo lấp biển vá trời nay 
										đâu cả rồi sao không dấn bước sang sông 
										?   
									
									  
									
										
										Dù hoàn cảnh nước nhà đang nghiêng ngửa 
										nhưng nh́n lại triều đ́nh, người ta vẫn 
										́ xèo buôn danh bán tước, vẫn lắ?? bán 
										người mua, mà trong những kẻ mua danh 
										bán tước đó có mấy ai mang hoài băo lấp 
										biển vá trời ? Mấy ai thực ḷng v́ dân 
										v́ nước ? Hay chỉ là những kẻ v́ danh 
										chút danh tiếng hăo huyền, v́ chút lợi 
										ích nhỏ nhen cho bản thân và phe nhóm ?.
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										"Lần lữa nắng mưa theo cuộc thế  
										Cắm sào đợi khách thuở nào trong?" 
									  
									
									  
									
										
										Tác giả một lần nữa nói lên cái ư chí 
										nhập cuộc của ḿnh, không thể chần chừ 
										trước cảnh dầu sôi lửa bỏng, trước cảnh 
										bá tánh toàn dân đang trở thành nạn nhân 
										cho thứ chủ nghĩa Cộng sản bạo tàn , nếu 
										dợi cho lúc bể lặng trời trong mới ra 
										gánh vác th́ đâu c̣n cái dũng của một kẻ 
										sĩ:" kiến giả bất vi vô dũng giă" "Giữa 
										đường thấy sự bất bằng mà tha ?!"   
									
									  
									
										
										Nếu cứ chần chừ chờ cơ hội thuận tiện 
										th́ bao giờ cơ hội mới đến, v́ thế phải 
										nhập cuộc, phải sang sông .   
									
									  
									
										
										Đọc cả bài thơ tôi thấy toát lên cái hào 
										sảng của một kẻ sĩ, dù đang ẩn nhẫn , 
										nhưng quyết chí phải xông pha vào con 
										đường gió bụi phong trần cái hăm hở của 
										một con người nhập thế, dám chấp nhận 
										thử thách khó khăn ,   
									
									  
									
										
										Có lẽ v́ mang tinh thần NHẬP CUỘC đó mà 
										chí sĩ NGÔ Đ̀NH DIỆM sau đó ít lâu đă 
										nhận lời mời của Quốc trưởng Bảo Đại về 
										nước đảm nhận vai tṛ thủ tướng khi 
										người Pháp đang bị vây khốn Điện Biên 
										Phũ, Cụ về nước để gánh vác trách nhiệm 
										xây dựng một Miền Nam thanh b́nh no ấm 
										trước một miền Bắc nghèo nàn xác sơ v́ 
										chủ nghĩa Cộng sản bóc lột,   
									
									  
									
										
										Có lẽ v́ bản tính chính trực quang minh 
										của cụ Diệm (Thể hiện qua Quốc huy nền 
										Đệ Nhất Cộng Ḥa là Bụi Trúc "Tiết trực 
										tâm hư") là khắc tinh với Gian manh xảo 
										quyệt của Hồ Chí Minh, và Hồ Chí Minh đă 
										thấy được sự thất bại sẽ đến với hắn nếu 
										cụ Diệm c̣n nắm chính cương ở Miền Nam, 
										nên Hồ chí Minh đă t́m mọi cách loại trừ 
										cụ, âm mưu sát hại cụ để trừ hậu hoạn 
										cho chế độ Cộng Sản Vô Thần .   
									
									  
									
										
										Viết như thế, tôi không có ư ám chỉ Hô褐Đồng 
										Tướng Lănh Cách Mạng năm 1963 đă làm một 
										việc không công cho Hồ chí Minh, tôi chỉ 
										giận và tiếc, giống như tâm trạng các 
										thi hữu đă họa lại bài cũa cụ Như Lệ 
										Khanh phê phán.   
									
									  
									
										
										Một bọn phản thần mưu giết chúa  
										Tham tiền nào biết đục hay trong ?! 
									  
									
									  
									
										
										V́ đồng tiền tối mắt mà những kẻ vơ biền 
										đă làm một điều tệ hại khôn lường cho 
										quốc gia đại sự, tiếc lắm thay !!!   
									
									  
									
										
										Hay như nhà thơ Từ Phong than thở :
									  
									
									  
									
										
										Tế thế kinh bang tài xuất chúng  
										Tiếc thay mầm vạ nẩy từ trong!!  
										Và nhà thơ Trường Giang ngưỡng mộ :  
										Khí tiết lăng sương thù khiếp vía,
										  
									
									  
									
										
										Hiềm v́ phản loạn núp bên trong. 
									  
									
									  
									
										
										Nhưng trong những kẻ nhúng tay vào máu, 
										chúng ta không thể không nói đến vai tṛ 
										người MỸ. Theo như các tài liệu được 
										giải mật, người ta được biết một trong 
										những nguyên nhân cái chết của cụ Diệm 
										là v́ cụ đă mâu thuẫn với chủ trương đem 
										quân tham chiến truục tiếp của người bạn 
										đồng minh Hoa Kỳ . Ở đây ta mới thấy cái 
										tài thao lược ước đoán như thần của cụ 
										Diệm, dường như có một tài liệu cho rằng 
										cụ Diệm phản đối người Mỹ đổ bộ ở Miền 
										nam, v́ dù có phải nhờ tiền của viện trợ, 
										cụ Diệm nhất định giữ lấy vai chính 
										trong việc đối đầu với cả khối Cộng sản 
										tại Việt Nam, v́ cụ e rằng người Mỹ trực 
										tiếp tham chiến sẽ là cái cớ để Hồ Chí 
										Minh đánh bóng chính nghĩa giả tạo giải 
										phóng Miền Nam . Cụ không muốn nhờ vả 
										đến máu xương ngướ Mỹ v́:   
									
									  
									
										
										Nợ ǵ c̣n có thể trả được  
										Nợ Máu Xương lấy chi báo đáp cho cân ??
										  
									
									  
									
										
										Cái gương ái quốc và minh tuệ của cụ Ngô 
										Đ́nh Diệm đă làm tôi thao thức kính phục, 
										Hy vọng sự thật phải được sáng tỏ để 
										phục hồi danh dự cho một người có công 
										lớn với đất nước và dân tộc :   
									
									  
									
										
										Tiết trực tâm hư gương ái quốc  
										Mai nầy đời gạn đục khơi trong .
									  
									
									  
									
										
										Tôi dùng chữ mai nầy e không được hoàn 
										chỉnh cho lắm, cần ǵ phải đến mai sau 
										gương ái quốc của cụ Diệm mới trở nên 
										trong sáng vằng vặc như trăng rằm ? Bổn 
										phận chúng ta phải như Thi sĩ Thiên Tâm 
										:   
									
									  
									
										
										CHÍ lớn chưa thành thân dẫu thác  
										SĨ dân thương tiếc biển trời trong 
									  
									
									  
									
										
										Để tự hỏi và tự kêu gào :   
									
									  
									
										
										Cứu tinh dân tộc nay đâu vắng ?  
										Xao xác chợ đời luận đục trong 
									  
									
									  
									
										
										Ước vọng lớn nhất của người viết bây giờ 
										là phục hồi uy tín của một bậc đại sĩ, 
										một cứu tinh dân tộc,   
									
									  
									
										
										Một người mà tâm nguyện đến lúc chết vẫn 
										là "uy vũ bất năng khuất"   
									
									  
									
										
										Nhắm mắt xuôi tay tùy cơi thế  
										Nguyện cầu dân tộc đục thành trong 
									  
									
									  
									
									
									  
									
										
										Đọc bài thơ NỖI L̉NG của chí sĩ NGÔ Đ̀NH 
										DIỆM để chúng ta cảm thông và kính phục 
										tinh thần nhập cuộc của cụ , niềm thao 
										thức của cụ và xót xa cho thân phận lănh 
										tụ một nước nhược tiểu : "Dường mây 
										rộng răi tiếc chim hồng"   
									
									  
									
										
										Sau 50 năm, đọc bài thơ NỖI L̉NG của chí 
										sĩ NGÔ Đ̀NH DIỆM, ḷng tôi thấy bùi ngùi 
										xúc cảm, phải chi cụ c̣n sống, hẳn lịch 
										sử nước nhà đă đổi khác, 80 triệu con 
										dân nước Việt ít ra cũng không phải sống 
										trong cái chế độ XẮP HÀNG CHÓ NGỰA như 
										bây giờ, hàng triệu sinh linh chưa chắc 
										đă phải vùi thây nơi rừng thiêng nước 
										độc, hay biễn cả băo bùng . Và hàng 
										triệu người khác phải lưu lạc nơi đất 
										khách quê người để bùi ngùi nh́n về quê 
										hương tăm tối .   
									
									  
									
										
										Câu nói "một dân tộc không cần nhiều 
										anh hùng, chỉ cần có một vị minh quân" 
										sao chí lư lắm thay .   
									
									  
									
										
										Có người đặt nghi vấn đây không phải là 
										bài thơ của cụ Diệm, mà có thể là bài 
										thơ của một nhà nho ái quốc nào khác 
										viết hoặc giả có người nào đó viết thác 
										tên của cụ; tôi không được rơ lắm, nhưng 
										tôi nghĩ cụ Diệm đă từng học Hán văn, 
										lại theo Tân Học, một người như cụ chẳng 
										lẽ cả đời không làm được bài thơ nào hay 
										sao, có thể bài thơ do cụ sáng tác nhưng 
										v́ bản tính khiêm tốn, kín đáo cụ không 
										muốn phổ biến lúc cụ c̣n sống, c̣n cầm 
										vận mệnh dân tộc, c̣n lèo lái con thuyền 
										quốc gia (đó là điểm khác biệt giữa Trần 
										Dân Tiên ? Hồ Chí Minh và chí sĩ Ngô 
										Đ́nh Diệm) vả lại thời gian trước phương 
										tiên truyền thông không phổ cập như hiện 
										nay, nên có rất nhiều nhà nho, nhà trí 
										thức làm thơ chỉ lưu truyền trong ṿng 
										thân hữu nên sau này bị thất lạc là đa 
										phần .   
									
									  
									
										
										Tôi nêu bài thơ này để như tiếng chuông 
										gióng lên để quư vị nào biết th́ lên 
										tiếng để đánh tan những ghi vấn .   
									
									  
									
										
										Tôi nghĩ rằng sẽ c̣n nhiều thi hữu sẽ 
										họa lại bài thơ này, nhưng sợ để lâu 
										nhiều ư nghĩ bị mai một nên tôi xin được 
										ghi chép ra đây để như thi sĩ THIÊN TÂM 
										gọi là:  
										 
										MỘT NÉN HƯƠNG L̉NG DÂNG CHÍ SĨ MUÔN 
										ĐỜI TƯỞNG NHỚ BẬC HIỀN MINH   
									
									  
									
										
										San Jose ngày 19 tháng 10 năm 2003   
									
									  
									
										
										Trần Việt Yên *  
										Kỷ niệm 40 năm ngày mất của vị khai sáng 
										Việt Nam Cộng Ḥa   
									
									  
									
										
										* Tôi cũng vừa được cụ Mục Sư Hồ Xuân 
										Phong ( năm nay 81 tuổi ) cho hay cụ 
										Diệm c̣n một bài thơ nhan đề "TÓC BẠC", 
										nhưng rất tiếc đă lâu cụ quên mất, cụ có 
										hứa khi nào nhớ lại được bài thơ sẽ đọc 
										cho tôi chép lại , nếu bậc cao minh nào 
										biết bài thơ ấy xin gởi cho chúng tôi 
										sớm càng hay - Xin đa tạ   
									
									  
									
									
									  
									
										
										VIỆT NAM: VÙNG TRỜI ĐAU THƯƠNG VÀ UẤT 
										HẬN 
										 
										Em trót sinh ra sau ngày "giải phóng"
										 
										Và lớn lên khi đất nước "thanh b́nh"  
										Nhưng cuộc đời sao vất vả điêu linh  
										Mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con dại 
									  
									
									  
									
										
										Em đi học, qua đồng khô cỏ cháy  
										Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn  
										Đường chiều về leo lét ánh tà buông:  
										- "Con đói quá, mẹ ơi trời sắp tối !"
										  
									
									  
									
										
										 
										Sáng đi học bụng em c̣n thấy đói  
										Cô dạy em phải yêu kính "bác" Hồ  
										Em hỏi : - " 'bác' là ai vậy, hở Cô ?"
										 
										Cô bả-"Nhờ 'bác', đảng ta 'CHIẾN THẮNG ' 
										!"   
									
									  
									
										
										Em không hiểu, nhưng cúi đầu im lặng
										 
										Mà trong ḷng thắc mắc măi không thôi
										 
										"CHIẾN THẮNG" ǵ ? Sao khổ qúa đời tôi,
										 
										Nhà, họ lấy, phải đi vùng kinh tế! 
									  
									
									  
									
										
										Ba mươi năm, lớn lên đời vẫn thế :
										 
										Trời quê hương c̣n đó áng mây buồn  
										Vẫn từng ngày, vẫn kiếp sống đau thương
										 
										Em thay mẹ : Đời bán bưng buôn gánh !
										  
									
									  
									
										
										Em tự hỏi nếu đảng không "CHIẾN THẮNG"
										 
										Nước Việt Nam có chậm tiến thế nầy ?  
										Người dân hiền đâu ngậm đắng nuốt cay
										 
										Bị "xuất khẩu" sang xứ người lao dịch !
										  
									
									  
									
										
										 
										Em thầm hỏi : "Ai đây là kẻ địch?"  
										"Mỹ, Ngụy", "bác" Hồ, hay cộng đảng ta ?
										 
										"Ngụy" bây giờ là "khúc ruột phương xa"
										 
										Mỹ là thầy, là ân nhân kinh tế ! 
									  
									
									  
									
										
										Nước Việt thụt lùi bao thế hệ  
										Từ môi sinh cho đến đạo làm người:  
										Chính phủ chỉ là một lũ đười ươi  
										Bọn ích kỷ, phường buôn dân bán nước!
										  
									
									  
									
										
										 
										Xă hội xuống dốc nhanh không tưởng được
										 
										Quan bạo tàn, tham nhũng đến vô lương
										 
										Chuyên hối lộ, cướp nhà, chiếm hết ruộng 
										nương  
										Dân thấp cổ kêu trời cao chẳng thấu !
										  
									
									  
									
										
										Đảng của "bác" biến nước ta lạc hậu
										 
										Dân Việt Nam nghèo nhất cơi năm châu  
										Những huy hoàng ngày cũ nay c̣n đâu  
										Phụ nữ Việt bán thân ngoài muôn dặm !
										  
									
									  
									
										
										 
										Ôi tổ quốc, ôi quê hương nhung gấm
										 
										Hỡi địa linh, nhân kiệt hăy vùng lên !
										 
										Giành TỰ DO, DÂN CHỦ với NHÂN QUYỀN  
										Quyết đập đổ NỘI THÙ: phường cộng sản
										  
									
									  
									
										
										Hết cộng nô, trời Việt Nam lại sáng
										 
										Đàn con Hồng cháu Lạc đứng cao lên  
										Xây đấp non sông, bờ cơi vững bền  
										Đó là lúc toàn dân ta CHIẾN THẮNG ! 
									  
									
									  
									
									 |