|
|
Hành
Hương Đức Mẹ Sầu Bi Măng Đen, 15.09.2012
GpKt,
15.9.2012 (VRNs) – Kontum – Hàng ngàn dân giáo dân khắp nơi,
trong và ngoài giáo phận Kontum, kéo đến hành hương Đức Mẹ Sầu
Bi Măng Đen, tại huyện Kon Plong, tỉnh Kontum, nơi được dân địa
phương gọi là “Đà Lat 2”, v́ quanh năm mát lạnh như Đà Lạt.
Quang cảnh điểm hành hương
đếm hôm qua, ngày 14.09.2012
Nhóm phóng viên VRNs có mặt ở Trung tâm hành hương Đức Mẹ Măng
Đen lúc 22:50, ngày 14.09.2012, đă thấy rất đông khách thập
phương có mặt tại điểm hành hương. Theo ghi nhận của ban trật tự
tại Măng Đen cho biết đă có khoảng trên dưới 2000 người đến và
vẫn không ngớt các xe đưa khách hành hương đang trên đường đến.
Theo ban tổ chức cho biết, tối nay không có chương tŕnh chung
ǵ đặc biệt, mà chương tŕnh chỉ bắt đầu từ sang mai, ngày
15.09.2012, nhưng các đoàn hành hương vẫn cứ đang kéo nhau đến
trong đêm.
Dân đến với Đức Mẹ giữa đêm
khuya, và mưa lạnh
Ban trật tự cho chúng tôi biết: “Các đoàn hành hương đă bắt đầu
lên từ 10:30 sáng, có đoàn ở Ban Mê Thuột, có đoàn ở Sài G̣n
lên, ở Quảng Ngăi … Đoàn đi đông nhất, các xe xếp thành đoàn, có
khoảng 30 xe lớn nhỏ là đoàn của giáo xứ Chợ đồn, hạt An Khê,
miền Pleiku. Giáo dân vừa đếnvới Mẹ liền bắt đầu đọc kinh cầu
nguyện với Mẹ. Trong khi đó, các cha ngồi các ṭa giải tội, ban
bí tích giao ḥa từ chiều cho đến tận bây giờ.
Bây giờ nhiệt độ trên núi rừng Măng Đen ở khoảng 20 độ C và trời
có mưa phùn nên người dân hành hương đă mặc áo mưa tránh sương
ướt và lạnh, họ cũng giăng những tấm bạt mà họ mang theo để giữ
đồ và có chỗ nghỉ chân ngay tại khu hành hương.
Đến ban đêm, nên những lúc
mệ th́ t́m chổ lăn ra ngủ, thức dậy lại chạy ra cầu nguyện
với Mẹ.
Đă có khoảng 7 căn tin của bánh ḿ Tam Ba ở PleiKu đến bán với
giá chỉ 5000Đ/1 ổ để phục vụ và chia sẻ với Khách hương. Tiếp
chuyện với VRNs, ông Thọ, chủ tiệm bánh ḿ cho biết: “Những năm
hành hương Đức Mẹ qua, năm nào tôi cũng có mặt”. Ông nói: “Ḿnh
là con nhà Chúa nên phải biết chia sẻ với công việc chung với
lại đă phục vụ th́ không nề hà không cân đo”.
Một bà trong Ban chức việc giáo xứ An Khê cho biết: “Tôi vừa lên
tới nơi và đây cũng là lần đầu tiên chị lên Hành Hương Đức Mẹ.
Tôi được nghe nói nhiều nhưng hôm nay lên được tới nơi mới thấy
tận mắt”. Chị nói: “Tôi thấy không khí thật nhộn nhịp mặc dù
thời tiết không được tốt nhưng mọi người vẫn tới với Đức Mẹ rất
đông. Với tấm ḷng sùng kính và yêu thương Mẹ nên chị cũng rất
vui khi được lên đây”.
Các anh chị và các em TNTT
trực đêm giữa trời mưa
Ông Chương, thành viên ban trật tự dẫn chúng tôi đi thăm một số
lều trại. tại đây, những khách hành hương đang tụ họp canh thức
đọc kinh Mân Côi dâng Mẹ. Cùng lúc đó trước tượng đài Đức Mẹ,
các phái đoàn đọc kinh chung và hàng dài những khách hành hương
chùm áo mưa xếp hàng chờ tới lượt ḿnh lên với Mẹ.
VRNs ghi nhận một đoàn khách từ Sài G̣n vừa lên tới ngay giữa
đêm (từ Sài G̣n đến măng Đen khoảng 700 km, đi xe lien tục mất
khoảng 16 tiếng). Những người trong đoàn này cho biết họ vừa đi
làm từ thiện vừa hành hương Đức Mẹ Măng Đen. Họ cho biết, riêng
đoàn Sài G̣n đă có 1000 người ghi danh đi hành hương Đức Mẹ
Măng Đen.
Xe các đoàn hành hương cho
khách xuống ngay gần các lếu trại, để tiện nghĩ ngơi sau một
hành tŕnh dài.
Quang cảnh lúc này thật đông đúc, đến hơn 23 giờ, cha Thomas
Nguyễn Văn Thượng vẫn ngồi ṭa giải tội và những người xếp hàng
đến với ngài c̣n khá nhiều. Các ban ngành được thiết lập cho
ngày đại lễ của Giáo phận cũng đă có mặt đầy đủ tại linh địa,
gồm có ban trật tự, ban y tế , thiếu nhi thánh thể …, khu giữ xe,
khu ẩm thực… Mọi người nhộn nhịp xung quanh một sự kiện đó là Sự
kiện Đức Mẹ Măng Đen.
Đi hành hương vất vả, nhưng
lại rất vui và b́nh an.
Không khí lắng dần vào đếm,
nhường chổ cho những tâm t́nh cá nhân và cầu nguyện.
Sáng sớm ngày 15.09.2012
Từ khu vực hành hương Đức Mẹ Măng Đen, VRNs ghi nhận có rất đông
các anh chị huynh trưởng Thiếu Nhi Thánh Thể đă chia ra đứng ở
các ngă rẻ đường, cách Trung Tâm hành hương khoảng 10 km trở lại
để hướng dẫn các đoàn hành hương từ xa đến. Trong đồng phục áo
trắng, khăn đỏ viền vàng, có thánh giá, nón xanh, các anh chị
giơ tay, giơ các bản chỉ dẫn cho khách hành hương.
Theo ghi nhận của Ban trật tự đến lúc 5:00 sáng, ngày 15.09.2012
đă có hơn 5 ngàn người đến nơi hành hương, và như thế số lượng
đến hành hương hôm nay có thể vượt con số 10 ngàn người.
Trời vẫn mưa suốt từ tối hôm qua đến giờ, dân chúng vẫn đến với
Mẹ, bất chấp đường xa, mưa gió. Những khách hành hương đă đến từ
ban đêm đă dung những cây nến nhỏ để sưởi ấm ngay tại các láng
trại.
Tin & ảnh: Nhóm PV. VRNs
nguồn: chuacuuthe
GPKONTUM (18/12/2011) KONTUM
1. HỒI KƯ VỀ TƯỢNG ĐÀI ĐỨC MẸ MĂNG ĐEN
(của Cha Giuse Phạm Minh Công, nay Chánh xứ Gx. An-Khê, Gp.
Kontum)
Chúng tôi xin chuyển đến quí vị HỒI KƯ VỀ TƯỢNG ĐÀI ĐỨC MẸ
MĂNG ĐEN của Cha Giuse Phạm Minh Công như người chứng thứ
nhất về việc đặt Tượng Đài Đức Mẹ tại thị trấn Măng Đen
huyện Kon Plong. Thật ra, trước Hồi Kư này (vào đầu năn
2007), theo lời yêu cầu của Đúc Giám Mục, cha đă tường thuật
và đă gởi cho Đức Cha Micae việc đặt Tượng Đài Đức Mẹ tại
thị trấn Măng Đen rồi. Tuy nhiên, để xác minh cho rơ ràng và
chắc thực sự việc, một lần nữa, tôi xin ngài viết thêm một
văn bản thứ hai. Và đây là văn bản thứ hai về việc xây dựng,
đặt tượng và làm phép tượng.
Lm. Gioakim Nuyễn Hoàng Sơn
Sau đây là nguyên bản của cha:
HỒI KƯ VỀ TƯỢNG ĐÀI ĐỨC MẸ MĂNG ĐEN
(của Cha Giuse Phạm Minh Công, nay Chánh xứ Gx. An-Khê, Gp.
Kontum)
Vào đầu năm 1971, tôi đang là Cha phó Giáo xứ Phương Nghĩa,
đặc trách trường Trung học Lê Hữu Từ của giáo xứ, Đức Cha
Paul Seitz (Kim) gọi tôi vào trao cho tôi bài sai làm Tuyên
úy Quân đội thay cho hai cha Nghĩa và cha Văn. Như thế tôi
sẽ kiêm 2 nhiệm vụ: Một là lo mục vụ cho Tiểu khu Kon Tum (thay
cha Nghĩa), hai là thế cha Văn lo “phần thiêng liêng” cho sư
đoàn 22, 23 bộ binh có hậu cần tại Kon Tum. Tiểu khu Kon Tum
lúc đó có 3 tiền đồn là Đakpek, Tumơrông và Măng Đen: Măng
Đen là tiền đồn gần nhất tôi năng đi lại nhiều hơn. Phương
tiện duy nhất là máy bay trực thăng.
Tôi chính thức nhận nhiệm vụ vào ngày 01/05/1971. Cứ mỗi dịp
mùa vọng và mùa chay tôi thường lui tới các tiền đồn để giải
tội và dâng lễ cho anh em quân nhân và gia đ́nh đồn trú tại
đó. Hai ba lần tôi đă mời Đức Cha cùng đi theo. Ngài luôn
sẵn sàng. Dịp mùa vọng đầu tiên sau khi nhận chức, tôi được
Cha Tôma Lê Thành Ánh, TU/QĐII, tặng tôi bức tượng Fatima,
cao khoảng trên 1m, tôi đem lên tiền đồn Măng Đen và hô hào
anh em quân nhân xuống bờ sông suối gần đó, thu gom các cục
đá, chuyển lên phía đường biên của tiền đồn để xây dựng một
trụ đài đơn sơ như hiện c̣n tới ngày nay. Rồi tôi đặt tượng
Đức Mẹ lên và làm phép tượng đài. Ngoài các quân nhân đồn
trú tham dự, c̣n có vài anh em ở Tiểu khu đi công tác cũng
có mặt trong đó có anh Nguyễn Đ́nh Quyền (1) thuộc đơn vị
hành chánh tiểu khu lên phát lương.
Đúng ngày lễ Thánh gia thất năm đó, tôi mời Đức Cha lên thăm
anh em quân nhân tại tiền đồn này và dâng lễ cho anh em, đa
số là người dân tộc. Đức Cha giảng bằng tiếng kinh. Đức Cha
bắt tôi phiên dịch sang tiếng Bahnar, tôi bất đắc dĩ phải
vâng lời và dịch “rất thoáng” theo mấy từ tôi mới học bập bẹ
được. Mỗi lần đi với Đức Cha th́ chỉ giới hạn một vài tiếng
đồng hồ, nên chẳng có giờ ra ngoài chiến tuyến viếng Đức Mẹ.
Sau chiến cuộc 1975, đồn Măng Đen thất thủ, mấy anh em chạy
từ đó về có nói với tôi rằng: Đức Mẹ đă bị trúng đạn cụt tay…
lúc đó tôi đang lu bu lo chuẩn bị sẵn đồ cá nhân để đi vào
tù.
Nhân đây, tôi cũng xin kể lại t́nh h́nh chiến sự tại núi Cữ
Pao, Dè Sao Mai. Đây là một ngọn núi khá cao trong vùng, có
những hốc đá lớn có thể làm nơi tránh bom đạn. V́ gần Thị xă
Kon Tum, nên tôi cũng hay đi lại, Tôi nghĩ đặt một tượng Đức
Mẹ ở trên đỉnh núi đó th́ thật là tuyệt vời. Tôi liền gặp
Cha Luca Bùi Thủ, đang là Cha xứ Tân Hương, xin cha nhượng
cho tôi bức tượng Đức Mẹ ban ơn lành cao tới trên 2m hiện ở
trước mặt tiền của nhà thờ. Ngài đồng ư và tôi đă mau chóng
đưa Đức Mẹ lên đỉnh núi. Chưa kịp đặt lên bệ cao th́ t́nh
h́nh chiến sự căng thẳng, tôi không có dịp lên đó nữa. Nghe
nói, anh em quân nhân trên đó cũng đă đặt Đức Mẹ lên một
tảng đá lớn. Sau 75 th́ bị hai du kích bắn phá, và Đức Mẹ bị
xô xuống vực, chỉ c̣n sót lại ít mảnh vụn rêu phong. Hai du
kích đó khi trở xuống núi, đă bị trúng ḿn chết tại chỗ!
An Khê, ngày 03 tháng 07 năm 2011
(Kư tên)
Giuse Nguyễn Minh Kông
------------------------------------------------
(1) Anh Quyền vẫn c̣n sống, đang ở giáo xứ Phú Thọ, là Cha
đẻ của hai Đại chủng sinh: Nguyễn Đ́nh Huy, thần học năm 3
và Nguyễn Đ́nh Tuấn, triết năm 1.
Câu Chuyện Với Chị Hương
Tại Thị Trấn Măng Đen Về Việc Phát Hiện Tượng Đài Đức Mẹ
Măng Đen
Chúng tôi thăm
Tượng Đài Đức Mẹ Măng Đen lần đầu tiên vào ngày 28 tháng 12
năm 2006 và được anh Lâm kể chuyện về việc phát hiện ra
Tượng Đài như thế nào. Đức Cha Micae giao trách nhiệm cho
cha Giuse Nguyễn Thanh Liên Tổng Đại Diện và tôi t́m hiểu
Tượng Đài, nên chúng tôi t́m cách đến thăm chị Đào Thị Hương
và xin chị cho biết việc phát hiện Tượng Đài Đức Mẹ Măng Đen
như thế nào.
Chị Đào Thị Hương, 40 tuổi, ở xă Đức Lạc, huyện Đức Thọ, ở
Hà Tĩnh vào Kontum sinh sống từ cuối năm 1986 đầu 1987. Khi
vào đây, chị làm ở lâm trường Măng Cành Một…. Sau khi chào
hỏi, về công ăn việc làm của gia đ́nh chị Hương, chúng tôi
gồm có cha Truyền, quản lư giáo phận, anh Tâm và tôi, anh
Lâm cũng có mặt tại nơi anh cư trú. Chúng tôi xin đi vào đề
ngay. Chị Hương tŕnh bày sự việc với những lời chân thành,
một vài câu rất khí khái. Chúng tôi giữ cách nói và xin ghi
lại phần nội dung cuộc nói chuyên giữa chúng tôi và chị
Hương vào ngày 20 tháng 05 năm 2008 như sau:
Chị Hương nói:
- Khi đó không phải nhà con phát hiện nữa, mà ai cũng thấy.
Con không có bên tôn giáo, không có bên nào cả, nhà con bên
lương. Nhưng cái tâm niệm của con th́ luôn luôn nghĩ rằng là
h́nh người đứng giữa trời tượng trưng cho một con người đứng
giữa trời. Cho dù không phải là tượng Mẹ mà bất kể một tượng
ǵ con cũng tưởng nhớ.
PV: Chị thấy, rồi những người khác thấy. Vậy họ có nói ǵ
không?
- Họ làm thinh, nhưng lâu nay con vẫn lên. Khi đó, tượng Mẹ
đứng như thế này, tất cả xung quanh đó có những cục đá rất
đẹp, cục đá tự nhiên, nửa ch́m nửa nổi tạo thành những cái
bàn rất to, có những cái to gấp đôi gấp ba cái bàn b́nh
thường này cho nên thích, đẹp lắm. Nhưng mà cũng qua một
thời gian con cũng lên . Qua ba năm liền con chăm sóc, cuốc
cỏ, mỗi năm như thế có hai lần con lên.
PV: Hồi đó chị thấy bức Tượng mất đầu hay mất tay chưa ?
- Khi đó vào đầu năm 1987, tượng vẫn c̣n nguyên, chưa mất
đầu, mất tay…Nhưng vào cuối năm 1987 tượng bị mất đầu.
PV: Chị có biết tại sao không?
- Không biết.
PV: Thế c̣n cái tay?
- Mất cái đầu và mất cái tay luôn. Tháng 11 năm 1987, ông xă
con đi học nghề ở trường Trung Ba Nghĩa B́nh. Sau đó khoảng
một tháng th́ về thăm con, ông xă con nói tượng bị mất đầu,
ông xă con nói lên t́m cái đầu để gắn lên. Thế rồi nhà con
lên đó t́m, nhà con banh hết lớp lá khô ở rừng lên và cũng
chẳng thấy. Măi cho đến năm 2004, khi đó nhà con làm mỏ đá
gần ở đó, thợ đá của nhà con là dân Hà Tĩnh cũng là người
Công giáo, tên Hoàng. Khi họ bắt đầu ủi con đường đó là
khoảng năm 2004 hay 2005 ǵ đó họ ủi con đường đó. Trước khi
ủi, người lái xe ủi ở nhờ nhà của con, anh ta tên Vỹ, công
nhân của công ty Tường Long. Ông xă con mới nói như vầy:
“Mày ủi gần tới chỗ đó, chỗ có tượng Mẹ. Mày để ư chứ đừng
có ủi đi”, ông xă con dặn thằng lái xe ủi như thế. Thằng lái
xe ủi trưa tự nhiên nó về, nó nói: “Chui cha, em thấy tượng
Mẹ rồi, em giật ḿnh sợ quá, em tắt máy em về”. Ông xă con
mới hỏi: ”Có ǵ mà phải sợ, mày thấy th́ mày để im đó, mày
đừng có ủi đi là được”. Chiều nó vẫn đi làm, nó lên th́ nó
gặp một người đi khai thác núi, ông này mới nói là để tao
đập nó ra. Tao xem thử, tao đặt máy vào tao rà tao thấy là
phần trên th́ nó kêu (cái máy), phần dưới nó kêu, mà ở giữa
nó không kêu, máy nó im ru. Tao nghĩ là có cái ǵ trong đó.
Đây là cái lời của thằng Vỹ về thuật lại cho nhà con. Nhà
con mới nói: “Mai mày lên mày gặp ông ấy mày nói với ông ấy
đừng có đập, trong đó chỉ có bê-tông, cốt thép thôi chứ
không có cái ǵ trong đó đâu. Và nói với với ông ta rằng,
ông ta đập tượng Mẹ như thế nào th́ mai tao lên tao đập ổng
như thế ấy. Cho nên đừng có đập, đập th́ coi chừng đó.”
Thằng Vỹ – lái xe ủi lên gặp ông ta và thuật lại như thế, và
ông ta không dám đập. Cách đó khoảng hai hay ba tháng ǵ đó,
ngay ngă ba con đường ủi đó có những viên đá to, nó lăn
xuống giữa đường, con mới cho thợ xuống đó đục để lấy viên
đá chẻ, t́nh cờ con chợt nhớ lại những người công nhân làm
cho con gồm mười lăm công nhân, quê ở xă B́nh Lộc, huyện Nam
Lộc, tỉnh Hà Tĩnh trong đó có người tên Hoàng, nó có hoa tay
giỏi lắm. Con mới nói với nó rằng bay làm đi, chặp nữa tao
đưa bay lên tượng Đức Mẹ, nó nghe thế là nó đ̣i đi lên tượng
Mẹ. Lúc đó con đường này dốc lắm, v́ mới ủi sơ sơ thôi. Thế
là thằng Hoàng chạy lên, con mới nói, tượng Mẹ đó. Nó chạy
lên, rồi nó dọn cỏ, nó làm gọn gàng sạch sẽ đâu ra đó th́ nó
nói thế này: “Chị ơi, bên em, em nói thật với chị chắc chắn
chị ở bên lương chị không biết đâu, đây là tượng Đức Mẹ,
Người này là bên em, bên Công giáo tưởng nhớ về Mẹ rất nhiều.
Cho nên bây giờ chị giúp em gọi cho em thợ chụp h́nh để chụp
rồi đem về ngoài quê em, để em nói cho ngoài đó để họ biết
được. Nể t́nh chị em quen biết làm việc lâu năm, chị cho em
xin một chút xi-măng và cát để em làm lại cái đầu cho Mẹ.
Con nghe như thế nên rất mừng.
– Một hôm t́nh cờ con nói chuyện với bà chủ tịch phụ nữ của
huyện, nói chuyện một cách buâng quơ. Bà chủ tịch mới nói
như thế này: “Mày ơi, cái này mày làm chưa được đâu, mày
phải về và báo với chính quyền, nếu họ cho phép th́ mày mới
được tôn tạo chứ là như thế này th́ không được đâu.”
- “Chị này hay, em thích th́ em làm chứ em chẳng có ư ǵ hết,
hoàn toàn không có. Thôi th́ chị hăy cứ im để em làm”. Sau
đó bà trả lời là: “Tao biết th́ tao nói với mày như thế. Chứ
c̣n làm hay không th́ sau này hậu quả tự mày chịu chứ tao
không biết”.
- Khi đó con cũng nghĩ như thế thôi chứ ai làm ǵ th́ làm,
ai nói sao th́ cứ nói.
Thế là ban đầu cứ đưa cát, xi-măng lên cho chúng nó… Tụi nó
đục cái đầu, rồi đục cái tay đẹp lắm. Đục đẽo xong th́ tụi
nó lên ráp vào tượng. Khoảng ba ngày sau th́ công an lên bắt
mấy người thợ và nhốt chúng ba ngày. Trước khi chúng bị bắt
th́ họ về hỏi con: chúng là công nhân của chị và làm ǵ, th́
con cũng trả lời thật t́nh có sao nói vậy, không thêm không
bớt.
Con trả lời: Tôi không có mờ ám, không vi phạm, không làm ǵ
sai trái hết. Thế bây giờ có hỏi tôi một ngàn lần tôi cũng
nói như thế.
Ba ngày sau được thả ra, ba người công nhân về nói với con:
“Chị ơi chắc em phải về, thứ nhất là cũng mưa gió rồi, thứ
hai nữa công an cứ kêu lên kêu xuống thế này th́ không biết
em có làm được hay không”. Khi đó con mới nói tuỳ thôi, về
th́ cứ về, nếu có ǵ họ kêu bay th́ bay cứ vô, bay vô bay
thăm là quyền của bay chứ tao không biết. Bay vô bay đục đá
bay làm để bay kiếm tiền, c̣n cái chuyện kia đối với tao th́
ngoại lệ, ḿnh chẳng qua là trong cái tâm thôi. Nhưng bên
bay cảm, tưởng niệm là quan trọng lớn nhất, trọng Bà nhất,
cái đó th́ ở bên Công giáo có, chứ chị th́ chị không biết,
và anh em họ về từ đó đến giờ.
Cho đến tháng tháng 8 năm 2006 ǵ đó, anh Lâm đây mới nghe
ai kể lại nghe nói là con nói như thế đó. Anh Lâm mới hỏi và
nhờ con dắt lên để chỉ th́ con cũng sẵn sàng dẫn lên chỉ,
rồi cũng chụp h́nh. Sau này anh Lâm về có nói với ông cha
sao đó th́ ổng mới hỏi địa chỉ của thằng Hoàng. Gần giữa năm
ngoái, ông cha (sau này chúng tôi biết, đó là cha Nguyễn
Thanh Liên) có điện ra gặp thằng Hoàng, thằng Hoàng nó cũng
vào nhưng lúc đó cha đau rồi sau đó nó điện vô đây cho con.
Con mới nói bây giờ đă có cái đầu rồi, chỉ c̣n hai cánh tay,
bây giờ mày làm rồi cầm vô đây.
PV: Làm lại mới đây hay sao ?
- Làm lại vào năm 2005, sau khi làm cái đầu, cái tay rồi th́
bị đập hai cánh tay tiếp. Cha ǵ đó có điện ra ngoài để gặp
thằng Hoàng, th́ nó gọi lại cho con. Giờ th́ hai cánh tay bị
đập mất rồi, vậy th́ làm hai cánh tay tiếp và c̣n để đâu đó
trong nhà của con.
PV: Hiện giờ tay vẫn chưa gắn?
- Chưa gắn, nhưng mà nó điện cho ông cha và anh Lâm th́ anh
Lâm nói đừng có gắn.
PV: C̣n việc chồng của chị đi học th́ sao? V́ sao anh quay
về t́m cái đầu?
- Anh nói là cách đây mấy năm ảnh nằm mơ ǵ đó với nội dung
là “về t́m lại dùm cái đầu”, tự nhiên ổng về thăm vợ thăm
con và ổng đến cái tượng đó th́ cái tượng đó không có đầu,
lúc đó là vào tháng 11 hay tháng 12 năm 1987.
PV: Lúc chị và anh Lâm lên chụp h́nh tượng lúc đó c̣n nguyên
hay mất đầu, mất tay rồi?
- Cái đấu th́ c̣n đó nhưng đôi tay th́ không rơ lắm, cái này
phải hỏi anh Lâm.
PV: Cái đầu đó th́ do ai làm?
- Do anh Hoàng làm đầu và hai tay, rồi gắn lên. Sau đó hai
tay bị đập mất. Cha Liên có gọi thằng Hoàng mời nó vô, sau
đó thằng Hoàng gọi điện cho con và con nói với nó rằng Tượng
bị đập mất hai tay rồi. Thế là ở ngoài đó, thằng Hoàng làm
hai cái tay rồi cầm vô trong này luôn.
PV: Hồi đó chồng chị đi về, có làm chưa hay chỉ đi t́m thôi?
- Chưa, mười mấy năm sau khi có thợ th́ mới nói thợ làm. Tại
v́ con sực nhớ lại như vầy, buổi sáng mỗi lần mấy đứa ngồi
dậy đọc kinh, khi đó con mới chợt nhớ mấy đứa này là ở bên
Công giáo, cũng vừa ngay lúc đó nh́n lên th́ nhớ tới tượng
Mẹ th́ nói cho tụi nó biết và tụi nó chạy lên trên đó.
PV: Sau khi chị phát hiện tượng Mẹ như vậy th́ bên công an,
chính quyền, bạn bè có hỏi ǵ chị không?
- Họ cũng có hỏi, năm 2004 hay năm 2005 lúc làm cái đầu.
PV: Người ta hỏi ǵ?
- Chị phát hiện lúc nào? th́ con cũng thật t́nh kể lại toàn
bộ sự thật, con viết bản tường tŕnh cũng kể lại toàn bộ sự
thật. Bây giờ các chú có bắt tôi viết một ngàn lần th́ tôi
cũng viết như vậy thôi chứ chẳng thêm bớt. Chẳng có mờ ám
ǵ, chỉ có trong lương tâm tôi nghĩ như thế.
PV: Công an đó ở đâu?
- Đó là công an huỵên, tên là Hoa.
PV: Lúc đầu chị lên đó thấy tượng c̣n nguyên, khi phát hiện
ra tượng mất đầu mất tay th́ dân ở đây người ta có bàn tán
ǵ không?
- Không, b́nh thường, họ không để ư đến chuyện đó. Chỉ có
gia đ́nh con và mười lăm công nhân bên Công giáo thôi.
PV: Khi mà ủi Tượng th́ có thấy vấn đề ǵ không?
- Hoàn toàn không có. Con cũng nghe nói là ủi rồi sẽ bị sập
xuống, máy bị tắt nhưng hoàn toàn không có sự việc đó xảy
ra. Tượng Đức Mẹ vẫn đứng như thế, xe ủi chỉ ủi mất hành
lang của cái bệ tượng của Mẹ.
PV: Từ hôm mà chị gặp gỡ rồi qua quá tŕnh gặp gỡ với công
an cho đến bữa nay chị có thấy b́nh an trong tâm hồn không?
Có lo lắng ǵ không?
- Không, hoàn toàn không lo lắng ǵ hết. Con không sợ ǵ
hết, con ra cho công an xử bắn cũng được, vẫn thế thôi.
Trong tâm con rất thoải mái, có khi Mẹ thương Mẹ phù hộ cho
th́ biết đâu được.
PV: Chị có thấy cảm giác là Mẹ thương hay không?
- Có. Con nói thật từ khi con bước chân vào đây, con chỉ có
hai bàn tay trắng. Nhưng bây giờ con thật hạnh phúc v́ có
hai đứa con đang học đại học ở Sài G̣n.
PV: So với bạn bè của chị th́ chị thấy hạnh phúc hơn không?
- Con hơn hẳn những người bước chân lên mảnh đất Tây nguyên
này.
PV: Về gia cảnh,chị thấy tương quan ǵ khi chị lo, chị giúp
giữ tượng đài với đời sống bây giờ. Chị thấy sao ?. Chị có
cảm thấy như là Mẹ thương không, và chị nghĩ sao?
- Con thường thường vẫn lén lên cầu nguyện với Mẹ. Tại v́
sao? Bên con là bên Lương, tương lai con của con c̣n phía
trước. Bây giờ con chỉ sợ ảnh hưởng đến tương lai của những
đứa con của con chứ riêng con th́ con không sợ ǵ hết. Cho
nên từ chỗ đó con mới đi lên viếng Mẹ, có khi 5 giờ sáng con
dậy con đi viếng Mẹ nhưng chồng con chẳng biết con đi đâu.
Nhưng trước khi con đi lên Mẹ, con thường mua bông hoa, trái
cây để sẵn cho sáng hôm sau đi lên Mẹ.
PV: Chồng chị thấy sự kiện chị hay đi như vậy th́ chồng chị
có nói ǵ không?
- Không phản đối một cái ǵ cả, chồng cũng như vợ. Đó chính
là cái tâm.
PV: C̣n mấy đứa con của chị như thế nào?
- Mấy đứa con của con không ở đây.
PV: Chúng nó có biết không?
- Chúng nó biết chứ, khi về chúng vẫn lên thăm Mẹ. Và thằng
con trai của con nó cũng có chụp tấm h́nh của Mẹ cách đây
mấy tháng. Con sống ở Tây nguyên có hai đứa con, một trai và
một gái. Tuy hai đứa con của con sinh ở Tây Nguyên nhưng
chúng ít sống ở Tây nguyên, khi nhỏ con gởi chúng trong nhà
các sơ, bây giờ con vẫn gởi chúng trong các sơ tại Sài G̣n.
Đứa lớn học đại học năm thứ hai, đứa nhỏ học lớp mười một…
PV: Cảm ơn chị và chúc chị , cả gia đ́nh được sức khoẻ.
Măng Đen, ngày 20 tháng 05 năm 2008
Lm NGUYỄN HOÀNG SƠN (ghi)
|
|
|
|