THĂM BỆNH VIỆN TÂM THẦN (Mental Health)

 

Vào 2 giờ chiều ngày Đại Lễ Giáng Sinh, (25/12/2012) quí Cha, quí Thầy Ḍng Đồng Công được phép của Ban Điều Hành đă tới giải tội, dâng Lễ Giáng Sinh, viếng thăm và phát quà tại Bệnh Viện Tâm Thần Thủ Đức (Cũng xin lưu ư là Nhà Cửa và Đất của Bệnh Viện này là của Ḍng Đồng Công mà Nhà Nước đă tịch thu vào năm 1987). Bệnh Viện Tâm Thần cách xa Nhà Ḍng Đồng Công hiện nay chừng 1 km. Số bệnh nhân là 1,200 bệnh nhân. Họ có đủ mọi thành phần, mà đa số là lứa tuổi 40-50. Không ngờ số bệnh nhân đông như thế. Ông Giám Đốc nói rằng số bệnh nhân mỗi năm đều tăng thêm.

Bước vào cổng Bệnh Viện nhân viên giữ an ninh cũng hạch hỏi là thành phần nào mà vào đây, nhưng biết là các cha, các thầy Ḍng Đồng Công đến cho quà th́ họ để yên. Tại một căn pḥng họp chiều dài 12 mét, chiều ngang 9 mét được trang trí và xếp ghế để cho các nhân viên Công Giáo và các bệnh nhân tham dự Thánh Lễ mừng Chúa Giáng Sinh. Rất may mắn, bà bác sĩ Phó Giám Đốc bệnh viện là người mới trở lại đạo Công Giáo, nên bà rất tích cực trong việc mời Nhà Ḍng tới dâng lễ cho bệnh nhân. Bà rất hy sinh cho bệnh nhân. Có hỏi nhà bà ở đâu, bà trả lời: “Con sống ở trong bệnh viện này luôn.” Cũng có một Sơ Bác sĩ làm việc tại đây và nhiều nhân viên là người Công Giáo, nên Nhà Ḍng cũng tin tưởng và dễ dàng giúp đỡ cho các bệnh nhân không sợ sự trợ giúp bị tẩu tán đi. Để giữ sự tin tưởng, họ cũng chứng minh tất cả những ǵ họ xin Nhà Ḍng giúp đều dùng cho bệnh nhân.

Trước giờ dâng lễ, có 2 cha ngồi giải tội cho các bệnh nhân, chừng hơn 100 người xưng tội. Họ xưng cũng đơn giản theo tập quán người có đạo vậy thôi. Chắc chắn Chúa cũng không chấp tội họ v́ họ là những người bị bệnh tâm thần. Trước khi dâng lễ, đă được các cha, các thầy nhắc là trong khi cử hành Thánh Lễ có thể sẽ có người lên cơn điên la lối này cách khác. Nên khi dâng lễ cũng thầm xin Chúa, Đức Mẹ đừng có chuyện lộn xộn xảy ra… để mọi người dự lễ sốt sắng. Rất may là qua đi bằng an, khi dự lễ Thánh lễ mọi người hát rất to, sốt sắng.

Cử hành Thánh lễ xong, bà bác sĩ phó giám đốc dẫn đi thăm các pḥng bệnh nhân, pḥng đầu tiên là pḥng những bệnh nhân đang bị bệnh nặng: một người bị ung thư, một ông không hiểu v́ sao đêm vừa rồi tự móc một con mắt ra, … những người khác đang nằm liệt… Hỏi thăm họ, nhưng họ chỉ trừng mắt nh́n…. hoặc như chẳng biết ǵ.

Tiếp đến là các pḥng bệnh nhân khỏe là những người có thể đi lại được. V́ với con số 1,200 bệnh nhân nên có nhiều building mới chứa hết, mỗi nhà chứa trên 200 bệnh nhân. Trong các pḥng này chẳng có giường chiếu. Họ nằm dưới nền xi-măng. Nam nữ được ở pḥng riêng. Mới đầu vô, tôi cũng sợ họ sẽ có hành động điên cuồng, … Nhưng tuyệt nhiên cuộc viếng thăm rất êm đềm bằng an. Họ gặp chỉ chào Cha, hoặc nói chuyện về cuộc đời họ. Qua câu chuyện th́ mới biết họ không b́nh thường, nên nếu không nói chuyện với họ th́ không nghĩ là họ bịnh tâm thần.

Bước vô một pḥng các ông có trên 200 người, thấy sạch sẽ v́ mới tắm xong. Nghe rằng họ tắm tập thể, có người lấy ṿi nước xịt đều cho mọi người …. Bữa cơm của họ cũng đơn giản: mỗi người cầm một chiếc tô lớn, xếp hàng để nhận đồ ăn: trước tiên là nhận cơm, lượng chừng hơn 2 chén cơm, sau đó được chan hai muôi canh bí, món mặn là chừng 5 con tôm kho… Khi phát quà cho họ, họ xếp hàng rất tử tế, không chen lấn, … rất nhường nhịn khi lănh quà. Những người không tỉnh tao hay không xếp hàng được th́ có anh em nhận quà giúp đem đến cho. Thật không ngờ họ giữ rất thứ tự và tỏ vẻ nhường nhịn nhau. Có vài người không giữ trật tự th́ bị khiển trách và họ liền tuân giữ ngay, không tỏ ra ǵ chống đối lại. Khi phát quà bánh cho những người thường cũng không giữ trật tự mà c̣n chen lấn lộn xộn, ở đây không có chuyện chen lấn. Xem như họ không bị bệnh tâm thần. Gói quà họ nhận chỉ là một gói bánh cũng giá trị một chút để mừng Lễ Giáng Sinh, họ tỏ vẻ sung sướng lắm khi lănh nhận. Vừa lănh xong họ vô chỗ ngồi bóc ra ăn liền.

Chính bà bác sĩ phó, bà này đă phục vụ một Bệnh Viện Tâm Thần ở B́nh Dương, cũng nhận thấy các bệnh nhân ở bệnh viện này rất ngoan, chịu khó uống thuốc. Nhiều bệnh nhân về nhà không chịu uống thuốc nên gia đ́nh lại phải đưa lên đây. Không hiểu bà nói thật hay để “nịnh” các cha, các thầy, bà nói rằng: “Tại v́ đây là đất của Nhà Ḍng, nên Đức Mẹ cho các bệnh nhân ngoan.” Tôi trả lời: “Không phải, do bác sĩ đă khấn xin, nên Đức Mẹ đă ban cho như thế.”

Trong các bệnh nhân cũng có nhiều bệnh nhân bị tâm thần nhẹ, họ rất tỉnh tao. Một người đến tâm sự: “Thư Cha, con đỡ bệnh nhiều rồi… con xin gia đ́nh đưa con về nhà, nhưng gia đ́nh con không chịu. Bảo con về rồi lại đi lung tung.” Có một người đứng phát thuốc cho các bệnh nhân khác, cứ tưởng ông ấy là nhân viên bệnh viện, nhưng ông ấy xưng ra: “Con cũng là bệnh nhân ạ”. Ở trong Bệnh Viện này, các bệnh nhân cũng thương nhau lắm: những người tỉnh táo th́ giúp những người bệnh nặng hơn. Thật cảm động khi gặp một bà ngồi đút cơm cho một bà khác ăn… Rồi họ tự thu dọn nhà cửa, giữ vệ sinh trong khu vực, kéo những xe rác lớn đi đổ rác, … Có ông c̣n giữ trách nhiệm nuôi heo cho bệnh viện để kiếm thêm kinh tế cho bệnh viện.

Sau cuộc viếng thăm cảm thấy vui v́ thấy các bệnh nhân có sự yêu thương săn sóc lẫn nhau và giúp nhau giữ trật tự; các công nhân viên cũng tận tuỵ hy sinh cho các bệnh nhân. Các bệnh nhân gây nên do những đau khổ của gia đ́nh, xă hội tác động đến tâm lư của bệnh nhân. Chúng ta hăy thương cầu nguyện cho xă hội hôm nay, cho những người đau khổ phiền rầu….