Thần Đô Huyền Nhiệm Thiên Chúa

(Cuộc Đời Đức Mẹ)

của Nữ Tu Đáng Kính Maria D'Agreda

do Phạm Duy Lễ chuyển dịch, ấn bản 1994,

 Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, tuyển hợp, 2009-2010

 

DỰ LỄ LẬP THÁNH THỂ

Ngày Thứ Năm Thánh, trước khi mặt trời mọc, Chúa Giêsu gọi Mẹ Maria lại. Mẹ đến sấp mình dưới chân Chúa theo lệ quen mà nói: "Con là Thầy dậy của Mẹ, xin Con cứ nói, tôi tớ của Con đang lắng nghe Con đây". Chúa nâng Mẹ dậy, và thân thưa Mẹ với một giọng dịu dàng thiên quốc rằng: :"Mẹ ạ, đây là giờ Con phải thi hành việc Cứu Chuộc thế gian. Mẹ đã tình nguyện thưa lời Xin Vâng lúc Con Nhập Thể, Con muốn Mẹ cũng thưa lời Xin Vâng ấy lúc này khi Con chịu Tử Nạn. Xin Mẹ bằng lòng cho Con đi chịu đau khổ và chịu chết cho loài người, và xin Mẹ Đồng Công với lễ hi sinh này để cứu rỗi họ".

Nghe những lời đó, Mẹ Maria cảm thấy tâm hồn dễ cảm của Mẹ vỡ ra dưới áp lực đau khổ mãnh liệt hơn hết Mẹ chưa từng chịu. Rất sầu thảm, nhưng cũng rất tận tình, Mẹ lại sấp mình xuống trước mặt Chúa Giêsu, hôn chân Ngài mà nói: "Con là Chúa và là Thiên Chúa tối cao, Mẹ là tôi tớ của Con, mặc dầu lòng lành khôn tả của Con đã đoái thương nâng Mẹ lên làm Mẹ của Con, Mẹ xin tuân hợp thánh ý Cha hằng hữu và thánh ý Con. Lễ hi sinh lớn nhất Mẹ có thể dâng là không được cùng chết với Con, và không được thay con để ngăn cản Con khỏi chết, ít là cho Mẹ được tham dự mọi đau khổ Con chịu, để Mẹ Đồng Công Cứu Chuộc loài người. Con là kho tàng duy nhất của Mẹ, xin Con hãy đoái nhận lời xin với tình mẹ của Mẹ kèm với hi sinh đớn đau của Mẹ, và cho Mẹ được thưa một lời xin khác nữa".

Chúa Giêsu bằng lòng, và Mẹ tiếp tục xin: "Con chí ái của Mẹ, thật Mẹ chẳng xứng đáng với điều Mẹ ước mong, song Con là nơi nương náu của lòng Mẹ cậy trông. Nếu đẹp ý con, Mẹ nài xin Con cho Mẹ được tham dự vào nhiệm tích mà Con quyết định sáng lập. Mẹ biết rõ ràng chẳng một thụ tạo nào có thể lập công để được một ân huệ tuyệt cao như vậy, nhưng Mẹ có thể dâng cho Con những công nghiệp của riêng Con. Tuy nhiên, nếu Mẹ có quyền nào để làm được việc gì có giá, vì Con đã mặc Nhân Tính thánh trong lòng Mẹ, Mẹ chỉ xin dùng quyền ấy để thuộc hẳn về Con, nhờ cuộc chiếm hữu Con một lần nữa trong nhiệm tích rất thánh Con sắp lập, một cuộc chiếm hữu cho Mẹ được vui mừng cùng sống với Con. Từ khi con cho Mẹ biết Con muốn ở lại trong Giáo hội dưới hình bánh hình rượu thánh hiến, Mẹ đã áp dụng mọi việc Mẹ làm, mọi điều Mẹ khát vọng để được hiệp thông với Con trong nhiệm tích ấy. Vậy, Con là Chúa của Mẹ, xin đến cư ngụ nơi lòng Mẹ, nơi Con đã cư ngụ trước kia, để Mẹ Con ta hợp nhất khăng khít mãi ở đó trong một tình yêu tha thiết mới".

Mẹ Maria nói những lời ấy với tất cả mối nhiệt tâm và tất cả tình âu yếm Mẹ có thể. Chúa Giêsu cũng trả lời một cách thiết tình nhất, quả quyết là Mẹ sẽ thoả nguyện khi Ngài lập nhiệm tích tôn thờ ấy. Ngay từ đó, Mẹ đã dọn mình để hiệp lễ với một lòng tri ân khiêm nhượng và một tình yêu tôn kính rất sâu xa.

Tiếp đó, Chúa Giêsu ra lệnh cho các thiên thần phải mặc hình người túc trực hầu Mẹ và an ủi Mẹ khi Mẹ đau khổ. Rồi Chúa lại thưa với Mẹ: "Mẹ sẽ theo Con một quãng xa xa lên Giêrusalem cùng các phụ nữ đạo đức đồng hành, Mẹ sẽ nâng đỡ đức tin của họ trong lúc Con chịu Tử Nạn". Sau đó, Chúa chúc lành cho Mẹ và chào từ biệt. Niềm đau đớn xé nát Trái Tim hai Mẹ Con lúc ấy vượt trên tất cả những đau đớn mà loài người có thể tưởng nghĩ. Liền đấy, Chúa Giêsu tạ từ Mẹ, và rời khỏi Bêtania, vào lúc trước giờ trưa một chút, có các Tông đồ đi theo. Đi được mấy bước Chúa ngước mắt lên trời, kêu lên: "Lạy Cha hằng hữu, vì vâng thánh ý Cha và vì yêu mến Cha, Con sắp sửa chịu đau khổ và chịu chết cho loài người là hình ảnh Cha, để họ được nối lại tình thân nghĩa với Cha, và hết mọi thụ tạo đều tôn vinh danh thánh Cha".

Mẹ Đồng Trinh Maria lúc đó cũng đã lên đường, liền hợp tâm tình với lời cầu xin ấy. Trên đường đi, lúc Mẹ đàm đạo với các thiên thần, họ cùng với Mẹ ca tụng nhiệm tích cao cả Chúa sắp lập, lúc Mẹ nói với những phụ nữ cùng đi, để củng cố đức tin của họ trong những náo động của cuộc Chúa Tử Nạn. Bà nào cũng lợi dụng những lời Mẹ nói, nhất là thánh nữ Maria Mađalêna, một phụ nữ có tính tình cương nghị và tâm hồn bừng cháy toàn lửa mến yêu Thiên Chúa.

Về phía Chúa, như một con thiên nga trên trời, Ngài trào rất nhiều hứng thú vào những câu truyện trao đổi với các Tông đồ. Ngài soi sáng họ cách dịu dàng. Lúc đến gần Giêrusalem, Ngài uỷ thác cho thánh Phêrô và Thánh Gioan đi trước để chuẩn bị tiệc Chiên Vượt Qua theo lề luật dậy. Theo dấu hiệu Ngài chỉ trước, hai ông đã chu toàn sứ mệnh trong nhà một nhân vật rất giầu sang và rất tận tâm với Chúa Giêsu. Ông hoan hỉ dâng cho hai Tông đồ một ngôi nhà có phòng rộng lớn, trang hoàng lộng lẫy sẵn sàng, rất hợp cho việc tôn lập nhiệm tích Thánh Thể và những mầu nhiệm trọng đại sắp diễn ra.

Chúa Giêsu tới nơi được một lúc Mẹ Maria cũng đến. Mẹ liền sấp mình xuống dưới chân Chúa, cầu phép lành và xin Chúa cho biết mình phải làm gì. Theo lời Chúa, Mẹ và đoàn phụ nữ theo Mẹ rời sang một phòng bên cạnh, nơi đây, Mẹ tham dự được tất cả những việc xảy ra trong đêm kỷ niệm ấy. Được nâng lên trong một cuộc chiêm niệm rất cao, Mẹ nhìn thấy những mầu nhiệm lạ lùng đó rõ ràng như ở trước mắt. Mẹ hiệp thông vào hết tất cả những mầu nhiệm ấy với tư cách là Đấng Đồng Công với Con Mẹ, Người Con có những nhân đức, những hành vi, những lời cầu nguyện lúc nào cũng vang động trong Trái Tim Mẹ như một vang âm trên trời. Mẹ cũng hát lên thêm nhiều ca khúc chúc tụng mới để hợp lòng với Con Mẹ.

Chúa Giêsu vào căn phòng đã dành sẵn cho Chúa. Ngài nói với các tông đồ rằng: bữa ăn tối hôm nay sẽ chấm dứt những nghi lễ tượng trưng trong Luật Cũ, vì hôm nay thực tại được thể hiện. Trong thâm tâm, Ngài cảm tạ Cha hằng hữu về thực tại đó, rồi vào dự bữa tiệc chiên Vượt Qua cuối cùng đời Ngài. Cuối tiệc, Ngài chỗi dậy, thầm đọc lời nguyện này: "Lạy Cha hằng hữu, Con sắp tự hạ xuống tới tro bụi để lưu cho Giáo hội của Con một tấm gương khiêm nhượng. Nhằm mục đích đó, Con sẽ rửa chân cho các môn đệ Con, kể cả Giuđa, con người đê tiện hơn hết mọi người vì ác tâm của y. Con sẽ phủ phục trước mặt nó, tha thứ cho nó và nhận nó làm bạn thân của Con, để cả trời đất ít ra cũng biết rằng vòng tay khoan dung của Con vẫn sẵn mở để đón nó".

Ngài cởi áo choàng ra, áo mà Mẹ Maria may cho Ngài mặc bên ngoài áo không có đường chỉ. Ngài lấy một chiếc khăn vải thắt lưng, lấy nước đổ vào chậu, và rửa chân các các Tông đồ như Phúc Âm đã thuật lại. Lời ngài nói với Phêrô: "Bây giờ con chưa hiểu được việc Thầy làm đâu, sau con mới hiểu", có nghĩa là: "Con hãy bắt trí năng con khuất phục trí năng Thầy, mà vâng lời, vì hễ không vâng lời là không có khiêm nhượng thật, mà chỉ có kiêu căng". Thánh Phêrô chưa hiểu lời đó. Ông rối rít với sự khiêm nhượng sơ hở của ông mà nói: "Không, thưa Thầy, sẽ không bao giờ Thầy rửa chân cho con đâu". Chúa Giêsu phải nghiêm nghị dùng đến lý mạnh: "Nếu con không để Thầy rửa cho, con sẽ không được dự gì với Thầy nữa!" Đừng dự gì với Thầy có nghĩa là không được dự vào nhiệm tích Thánh Thể và ơn Cứu Chuộc. Với lời đe doạ đó, Chúa đã thiết lập nền tảng vững chắc cho đức tuân phục. Khi nào không thấy rõ ràng bề trên lầm, vẫn phải nhắm mắt tuân phục, chứ không được tìm lý sự để không tuân. Được soi sáng rõ, thánh Phêrô vừa sợ vừa yêu mến một cách thánh thiện nhiệt thành, ông trả lời: "Vâng, xin Thầy cứ rửa không những chân con, mà cả tay với đầu con nữa". Ngỏ lời với tất cả các tông đồ, Chúa nói: "Các con đã sạch, nhưng không phải tất cả đã sạch đâu. Ai đã tắm rồi chỉ cần rửa chân nữa là xong (Nghĩa là sạch những khuyết điểm nhẹ, những bất toàn, là những cái trở ngại cho việc lĩnh nhận đầy đủ các hiệu quả thần linh của việc hiệp lễ Thánh Thể).

Chính Giuđa là kẻ bị Chúa ám chỉ khi nói ra câu trừ ra ở trên. Chúa rất thương xót, không những xử với hắn y như với các tông đồ khác, mà còn tỏ ra những bằng chứng yêu thương đặc biệt. Ngài đến với hắn với một thái độ đáng mến, vỗ về, quỳ xuống chân hắn, rửa chân hắn, hôn lên và áp lên ngực một cách rất âu yếm. Đồng thời, Ngài dội vào linh hồn hắn những ơn soi sáng và ân sủng thích thuận để quy hồi hắn. Nhưng tên khốn nạn đó ruồng rẫy tất cả, vì lẽ hắn đã giao ước với đảng Biệt phái để nộp Thầy mình cho họ, và vì ma quỷ đã chỗm chệ lên ngôi trong tâm hồn nham hiểm của hắn rồi. Từ vực thẳm của lương tâm hắn, nổi lên một trận bão táp mạnh mẽ đầy hổ thẹn, cay đắng và căm hờn, hắn không dám nhìn lên mặt Chúa Giêsu nữa.

Sau khi đã làm xong những nghi thức chuẩn bị, Chúa Giêsu lại mặc áo choàng vào và lại ngồi vào bàn. Trong lúc thánh Gioan dựa đầu lên ngực Chúa, Chúa đã dậy ông những điều tuyệt cao về Ngôi Vị rất thánh của Chúa và về Mẹ Maria thánh đức của Chúa. Chính lúc đó, Chúa đã trối Mẹ làm Mẹ ông. Ở trên Thánh Giá, Chúa chỉ công khai tuyên bố một việc đã quyết định riêng trước rồi. Cho nên Ngài mới nói: "Mẹ của con đây này!" Tất cả các Tông đồ lúc ấy cũng đều lĩnh nhận được những ánh sáng mới về các mầu nhiệm trọng đại, những ánh sáng ấy chuẩn bị các ông kỹ càng hơn để rước lĩnh Thánh Thể. Để lập nhiệm tích này, Chúa Giêsu đã cho dọn một chiếc bàn tương tự như những chiểc bàn ngày nay ta dùng. Ông chủ nhà trải lên một tấm khăn rất quý, đặt thêm một chén lớn có hình nụ hoa. Đĩa và chén đắt giá ấy làm bằng một thứ đá quý giống như ngọc bích. Về sau, các Tông đồ vẫn dùng để cử hành Thánh Lễ.

Khi tất cả đã sẵn sàng, Chúa Giêsu nói với các Tông đồ một bài dài đầy những ý thâm trầm kỳ diệu. Lời Ngài nói thấm vào tận đáy tâm hồn các ông, như những mũi tên bừng lửa tình yêu, gây nên một trận cháy êm dịu. Ngài mạc khải cho các ông những mầu nhiệm tối cao về Thần Tính Ngài, về Nhân Tính Ngài, về ơn Cứu Chuộc, cũng như về sự cao trọng, về chức vị tuyệt vời và đặc ân của Mẹ Maria.

Sau khi Chúa nói xong huấn từ rất cảm kích đó, các thiên thần đưa hai ông Hênóch và ông Elia đến, để hai vị tổ phụ của luật tự nhiên và luật thành văn ấy được tham dự vào nhiệm tích Thánh Thể. Sau cùng, cả Ngôi Cha và Ngôi Thánh Thần xuất hiện với toàn thể triều đình thiên quốc. Hết các Tông đồ đều cảm thấy sự xuất hiện này, nhưng chỉ có một vài vị nhìn thấy, đặc biệt là thánh Gioan, là một người bao giờ cũng có đặc ân có cái nhìn của phượng hoàng về những mầu nhiệm thần linh. Bộ Luật ân sủng và Giáo hội Tân Ước đã được thành lập trong vẻ lộng lẫy cực kỳ huy hoàng ấy.

Lúc đó, Chúa Giêsu thầm nguyện trong tâm hồn một lời nguyện cầu cùng Cha hằng hữu xin cho loài người được cứu rỗi, và xin Cha chấp thuận cho Ngài lập các nhiệm tích, để ban cho mọi người những nhu cầu thiêng liêng. Chỉ một mình Mẹ Maria là được biết lời nguyện này; Mẹ hợp lòng với lời nguyện ấy với tư cách là Mẹ, là Đấng Đồng Công của Chúa Cứu Thế. Tên quỷ Luxiphe vác mặt đến đó, với manh tâm là đem thói hiểm độc của hắn chống lại với những ân sủng sắp sửa được ban xuống đầy tràn. Nhưng Đức Nữ Vương vũ trụ chiếu quyền Chúa Giêsu ban cho mình, ra lệnh cho con rồng dữ đó và chư hầu của nó phải nhào xuống hang hố hoả ngục lập tức. Chúng cứ phải ở đó cho đến lúc chúng được phép ra để dự khán cuộc Tử Nạn của Chúa. Các thiên thần đến chúc mừng chiến thắng ấy của Mẹ.

Lúc đó, Chúa Giêsu xướng một ca vịnh khác tôn vinh Cha Ngài, và cảm tạ Cha Ngài vì đã ưng nhận lời Ngài cầu xin cho loài người. Rồi Ngài cầm bánh đặt trong đĩa lên, ngước mắt nhìn trời, nhìn Cha hằng hữu và Thánh Linh, với một phong thái uy nghi đến nỗi các Tông đồ, các thiên thần và cả Mẹ Maria đều ngợp một niềm kính sợ mới. Sau cùng, Chúa đọc lời hiến thánh hai hình bánh rượu.

Chúa vừa đọc xong, Cha hằng hữu đáp lời: "Đây là Con chí ái Ta, Ta thoả nguyện nơi Người, và Ta sẽ thoả nguyện nơi Người cho đến tận thế. Người sẽ ở lại với loài người suốt thời gian lưu đầy của họ nơi trần gian". Chúa Thánh Linh cũng xác nhận lời hứa ấy. Và Nhân Tính rất thánh của Chúa Giêsu cúi sâu trước Thần Tính hiện diện trong nhiệm tích. Mẹ Maria khiêm nhượng sấp mình xuống, các thiên thần hầu cận Mẹ, cũng như tất cả những người khác: Hênoch, Elia, các Tông đồ, đều thờ lạy Thánh Thể, chỉ trừ có tên Giuđa là kẻ không tin. Chúa Giêsu lại dâng cao Mình cùng Máu đã hiến thánh của Ngài lên để mọi người tham dự Thánh Lễ đầu tiên ấy thờ lạy một lần nữa.

Các ông Hênóch, Elia và thánh Gioan lúc đó được một ánh sáng mới mẻ soi cho, nhưng kém hơn Mẹ Maria. Hơn hết cả mầu nhiệm, Mẹ hiểu thấu những cao trọng và mĩ lệ của nhiệm tích Thánh Thể, cũng như những phép lạ mà quyền năng, và sự khôn ngoan về tình yêu của Thiên Chúa chất đầy lên trong đó. Mẹ cũng lại thấy cả sự tệ bạc khó hiểu của loài người qua các thế kỷ sẽ xử với mầu nhiệm rất đáng tri ân này. Mẹ liền tự nhận trách nhiệm tu sửa lại hết sức có thể sự vô tình cứng cỏi ấy, bằng những việc tạ ơn liên tục suốt đời Mẹ. Mẹ rất đau khổ vì sự tệ bạc ấy, đến nỗi thường rơi lệ máu.

Sau khi dâng cao Thánh Thể, Chúa Giêsu bẻ lấy một phần, rồi tự mình rước lấy với tư cách là Linh Mục tối cao và đầu tiên, rồi với tư cách là Con Người, Ngài nhìn nhận mình ở dưới Thần Tính mà Ngài lĩnh nhận, Ngài hạ mình trước Thần Tính ấy. Lúc đó, Linh Hồn vinh hiển của Ngài giãi sáng ra nơi Thân Xác Ngài một lúc như trên núi Tabôrê. Nhưng chỉ có một mình Mẹ Maria là nhận thấy như thế hoàn toàn thôi.

Trong khi hiệp lễ, Chúa Giêsu đọc một bài ca tán tụng Cha hằng hữu, dâng mình cứu rỗi loài người. Rồi Ngài bẻ một phần bánh thánh hiến, trao cho Đức Tổng Thần Gabrie, để Tổng Thần đem đến cho Mẹ Maria. Mẹ đợi chờ, hai mắt đẫm lệ, khi Đức Tổng Thần đến với một đạo binh đông đảo thiên thần khác. Mẹ chịu lấy Thánh Thể từ tay Đức Tổng Thần. Mẹ là người thứ nhất hiệp lễ sau Chúa Giêsu. Mô phỏng Chúa Giêsu, Mẹ hạ mình rất thiêm nhượng tạ ơn Chúa. Thánh Thể được đặt vào Trái Tim Mẹ, như vào trong Nhà Tạm xứng đáng nhất của Thiên Chúa, và cứ còn nguyên vẹn mãi ở đó cho tới khi Mẹ hiệp lễ lần sau.

Sau khi Đức Nữ Vương các thánh đã lãnh nhận Thánh Thể rồi, Chúa Giêsu lại trao bánh thánh hiến cho các Tông đồ, truyền cho các ông chia nhau mà ăn. Bằng lệnh truyền đó, Ngài đã lập chức linh mục. Các Tông đồ bắt đầu thi hành chức vụ ấy trong khi tự mình rước lễ với một niềm tôn kính cao vời và chảy nước mắt nhiệt tâm.

Chỉ có một mình Giuđa thảm thương là không những không tin, không yêu mến, mà còn oán giận và điên đảo, y vẫn cứ là tên bội phản bỉ ổi nhất. Khi y nghe Chúa Giêsu ra lệnh cho các Tông đồ hiệp lễ, y có mamh tâm giữ bánh Thánh Thể lại, nếu có thể, và đem đến nộp cho các vị thượng tế, làm bằng chứng cho họ lên án Thầy mình vì đã quả quyết bánh đó là chính mình Ngài. Nếu không thể xúc phạm được như thế, y nhất quyết tìm cách khác để mưu hại đến phép Thánh Thể.

Được một thị kiến rõ ràng, Mẹ Maria quan sát tất cả sự việc xảy ra. Mẹ thấy rõ ý đồ gớm ghiếc của Giuđa. Bừng cháy nhiệt tâm tôn kính Thiên Chúa, tôn kính Con Chí Thánh mình, trong nhiệm tích Thánh Thể, và thấy rõ ý Ngài muốn Mẹ dùng quyền làm Mẹ, làm Nữ Vương trong hoàn cảnh này, Mẹ truyền cho các thiên thần lấy lại bánh và rượu khỏi Giuđa và đặt vào phần còn lại trên bàn. Các thiên thần vâng lệnh Mẹ. Khi con người khốn nạn nhất loài người đó cả gan hiệp lễ, các thiên thần lấy hình bánh hình rượu từ miệng hắn ra, thanh tẩy sự tiếp xúc phạm thánh ấy, rồi đặt chung với các phần khác. Việc ấy thực hiện trong vô hình, nên không ai nhìn thấy ngoài Chúa Giêsu và Mẹ Maria. Thật là cho đến giây phút cuối cùng, Chúa Giêsu còn muốn bảo vệ thanh danh cho kẻ tử thù của Ngài! Các Tông đồ hiệp lễ cùng với Giuđa, lần lượt theo thứ tự trước sau, ăn Mình và uống Máu thánh tại chỗ nghiêng mình.

Sau đó, theo lệnh Chúa, thánh Phêrô đã đem Thánh Thể cho ông Hênóch và Elia để hai ông được sức mạnh sống cho đến tận thế, đợi chờ phúc hưởng kiến đời sau. Hai vị được đặc ân đó rồi, các thiên thần đưa các ông về nơi cư ngụ bí mật của các ông.

Cuối cùng, khi mọi người đã hiệp lễ xong, Chúa Giêsu lại tạ ơn Cha Ngài một lần nữa. Ngài nói cho các môn đệ nghe một huấn từ rất cảm động khác, và chấm dứt mầu nhiệm tiệc chiên theo luật và nghi thức lập Thánh Thể, để bắt đầu thể hiện những mầu nhiệm Tử Nạn Cứu Chuộc.

LỜI MẸ HUẤN DỤ

Hỡi con, người công giáo sẽ hạnh phúc biết bao nếu, họ vượt khỏi những lưu luyến trần gian, những đam mê áp chế, mà lợi dụng những ân huệ vô giá trong Thánh Thể! Nhờ Thánh Thể, họ có Đấng Cứu Chuộc chí thánh ở giữa họ: họ có thể thăm viếng và rước lĩnh. Đã được Chúa rồi, họ không còn khát khao gì, không còn phải sợ hãi gì trong cuộc lưu đầy của họ ở đời này nữa. Chúa đã lập nhiệm tích khôn tả này làm phương dược chữa lành bệnh tật họ, nâng đỡ họ khi yếu đuối, làm kho tàng cho họ khi khốn cùng, an ủi họ khi đau khổ, cho họ chiến thắng khi bị cám dỗ, và nên sự sống, nguồn vui và ơn cứu rỗi họ. Thánh Thể là nguồn mạch muôn ơn của tín hữu, mà họ không chạy đến với Thánh Thể khi ngặt nghèo, đó là họ phạm một lỗi lầm lớn nhất.

Thế nên, ma quỷ ra sức làm họ lìa xa Thánh Thể. Mặc dầu chúng bị cực khổ trước Thánh Thể, chúng cũng cứ vào các Nhà Thờ để xúi giục người ta bất kính với Thánh Thể và phạm những tội khác nữa, vì chúng hiểu sự sỉ nhục người ta làm cho Chúa uy nghi ở đó là sỉ nhục rất nặng nề.

Nhưng những người đã được nuôi dưỡng bằng Bánh Thánh này một cách vừa sốt sắng vừa thanh sạch, giữ mình mãi như thế từ lần hiệp lễ này đến lần hiệp lễ nọ, có năng lực chống lại ma quỷ mạnh mẽ biết bao! Ở trên trời, họ sẽ nên rực rỡ sáng như mặt trời, vì vinh quang Nhân Tính của Con Chí Thánh Mẹ sẽ giãi chiếu trên họ cách đặc biệt; còn những kẻ không siêng năng rước chịu Thánh Thể không được như thế. Ngoài ra, thân xác vinh quang của họ còn mang trên ngực những biểu chương rạng ngời nói lên rằng trái tim họ đã từng là nhà tạm xứng đáng chứa Thánh Thể. Đó là một niềm vui phụ trội cho họ, là đề tài ca tụng Thiên Chúa của các thiên thần, và là đề tài thán phục của các thánh. Họ còn được hưởng một phần thưởng phụ trội khác nữa là nhận thức rõ hơn được cách Chúa Giêsu ngự trong Thánh Thể và những phép lạ Ngài làm để ở lại đó. Chỉ một nhận thức này thôi cũng làm họ ngây ngất, đủ làm hạnh phúc đời đời cho họ. Còn về vinh quang thiết yếu của họ, ngang với và thường khi còn vượt trên vinh quang thiết yếu của rất nhiều vị tử đạo không được ích lợi nhờ hiệp lễ nữa.

Nhưng cần phải chuẩn bị hợp lẽ để hiệp lễ biết bao! Mặc dầu Mẹ đầy ngập những ân sủng và đặc ân, mặc dầu Mẹ đã luôn luôn lao nhọc và chịu đau khổ để phụng sự Thiên Chúa, Mẹ vẫn tin rằng chỉ một lần rước chịu Con chí thánh Mẹ ngự trong Thánh Thể thôi cùng đã là một phần thưởng cao trọng lắm rồi. Con hãy coi những việc con làm rất vô nghĩa, công nghiệp con lập rất tầm thường, các đau khổ con chịu rất nhẹ nhàng, và lòng tri ân của con rất thiếu sót đối với một ân huệ cao cả như vậy. Nếu con không thể trả ơn Con Mẹ cho đúng với ân huệ vô giá ấy, ít là con hãy luôn luôn dọn mình, luôn luôn sẵn sàng chịu rất nhiều lần những cuộc tử đạo, để được hưởng một ân huệ rất trọng đại này, bằng cách hoá ra không trong sự bất xứng của con.

 

Tâm Sự của Chúa Giêsu về Việc Người Rửa Chân và Lập Bí Tích Thánh Thể

(Đaminh Maria cao tấn tĩnh, BVL, soạn dịch theo cuốn "Tiếng Gọi Tình Yêu / Chist's Appeal For Love") 

(22-2-1923)

 Josefa con, giờ đây Cha sẽ bắt đầu tỏ cho con biết những tâm tưởng tràn đầy lòng Cha, khi Cha rửa chân cho các môn đệ của Cha

                        Hãy chú ý đến sự kiện cả 12 người họp lại đầy đủ, không trừ một ai: Gioan môn đệ yêu dấu ở đó, cả Giuđa là môn đệ chẳng bao lâu sau nộp Cha cho các thù địch. Cha sẽ nói cho con biết lý do tại sao Cha mong muốn tất cả các môn đệ quây quần với nhau như thế, và tại sao Cha lại bắt đầu bằng việc rửa chân cho họ như vậy.

                        Cha tụ họp tất cả họ lại là bởi vì đã đến lúc Giáo Hội của Cha phải được tỏ ra cho thế giới biết, và cũng bởi vì tất cả chiên phải có một Chủ Chăn duy nhất.

                        Đó cũng là ý định của Cha muốn tỏ cho các linh hồn thấy rằng, Cha không bao giờ từ chối ân sủng cho ngay cả những người lầm lỗi nặng nề, hoặc phân họ ra khỏi các người lành được Cha yêu thương ưu ái. Cha gìn giữ tất cả trong Trái Tim Cha, để tất cả có thể nhận được sự trợ giúp cần thiết, tùy trạng thái tâm hồn của họ...

                        Thế nhưng, Cha đau buồn là dường nào khi thấy, qua con người của Giuđa, người môn đệ bất hạnh của Cha, một đám đông những kẻ, cho dù thường được tụ tập dưới chân Cha và được tẩy rửa bởi Máu Cha, vẫn cứ theo nhau hư đi đời đời.

                        Cha muốn những người này hiểu rằng, không phải vì tình trạng ở trong tội lỗi đã làm cho họ lià xa  Cha. Họ không bao giờ được nghĩ rằng họ vô phương cứu chữa, hay cũng không bao giờ được nghĩ rằng họ đã đời đời làm mất đi tình yêu hơn một lần dành cho họ. Hỡi các linh hồn đáng thương, Thiên Chúa, Đấng đã đổ hết Máu mình vì các con, không có những cảm nhận về các con như vậy đâu!

                        Tất cả các con hãy đến với Cha, đừng sợ, vì Cha yêu thương tất cả các con... Cha sẽ rửa các con trong Máu Cha và các con sẽ trở nên trắng hơn tuyết. Tất cả những xúc phạm của các con sẽ bị dìm vào trong những thứ nước mà chính Cha sẽ rửa cho các con, không gì có thể tách lià tình yêu của Trái Tim Cha dành cho các con.

                        Josefa ơi, hãy để cho linh hồn con hôm nay bị chiếm đoạt bởi ước vọng nồng nhiệt trong việc thấy được các linh hồn, nhất là những tội nhân, đến và rửa mình họ trong các nguồn nước thống hối... Họ hãy hết mình  trông cậy, đừng sợ, vì Cha là một Thiên Chúa xót thương, hằng sẵn chờ để tiếp nhận họ vào trong Trái Tim Cha.

 

(22/3/1923)

 

Cha sẽ nói cho con biết những lý do Cha rửa chân cho các tông đồ của Cha trước Bữa Tiệc Ly.

                        Trước hết, là vì Cha muốn dạy cho các linh hồn biết họ phải tinh tuyền là dường nào để rước lấy Cha khi Hiệp Lễ.

                        Cha cũng muốn nhắc lại cho những ai bất hạnh phạm tội là, họ có thể lấy lại tình trạng vô tội của họ qua Bí Tích Sâm Hối.

                        Cha rửa chân cho các tông đồ của Cha bằng chính bàn tay của Cha, để các người hiến thân cho công cuộc tông đồ có thể theo gương Cha mà đối xử với các tội nhân cũng như với các linh hồn khác được ủy thác cho họ coi sóc một cách hiền lành và khiêm nhượng,

                        Cha thắt mình bằng một tấm vải trắng để nhắc nhở họ là các tông đồ cần phải ràng buộc mình bằng bỏ mình và hãm mình, nếu họ muốn gây ảnh hưởng trên các linh hồn...

                        Cha còn muốn dạy họ biết là đức ái hỗ tương luôn sẵn sàng tha lỗi cho nhau, che đậy lỗi lầm của nhau, chữa lỗi cho nhau, và không bao giờ làm lộ lầm lỗi của nhau.

                        Sau hết, nước mà Cha đổ trên chân của các tông đồ là biểu hiệu lòng nhiệt thành nung nấu trong Trái Tim Cha đối với phần rỗi của thế gian.

                        Giờ Cứu Chuộc đã điểm. Trái Tim Cha không còn chế ngự được tình yêu đối với nhân loại được nữa, hay có thể chịu được tâm tình bỏ họ lại vất vưởng mồ côi.

                        Bởi thế, để chứng tỏ tình yêu thiết tha của Cha đối với họ, cũng để luôn luôn ở lại với họ cho đến tận cùng thời gian, Cha quyết định trở thành lương thực của họ, sức nâng đỡ của họ, sự sống của họ, tất cả mọi sự của họ. Cha cần tỏ cho tất cả các linh hồn biết những cảm tình ưu ái mà Trái Tim Cha đầy ứ dâng lên trong Bữa Tiệc Ly, khi Cha thiết lập Bí Tích Thánh Thể...

Ánh mắt của Cha xuyên qua các thời đại,  Cha đã nhìn thấy một số lớn rước lấy Mình Máu của Cha, và tất cả kẻ lành nhận được công hiệu của Mình Máu Cha..., biết bao nhiêu con tim mà Cha đã nhìn thấy, nhờ được giao tiếp với Mình Máu Cha, mà nở ra đức trinh khiết!... và còn bao nhiêu những người khác mà Mình Máu Cha làm bùng lên những công cuộc bác ái và lòng hăng say!... Bao nhiêu linh hồn tử đạo mà Cha đã thấy được... Bao nhiêu linh hồn bị yếu nhược vì tội lỗi và sức ép của đam mê đã lấy lại được lòng trung tin và phục hồi được nghị lực tâm linh của mình, nhờ nhận lãnh Bánh của người hùng!...

                        Ai có thể diễn tả được những xúc cảm dồn ngập tràn đầy Linh Hồn Cha? Vui sướng, yêu thương, dịu ngọt... thế mà, than ôi, cả đắng cay sầu khổ nữa. 

 

(2-3-1923)

Cha muốn nói cho họ biết về những đớn đau nhức nhối tràn ngập Trái Tim Cha trong Bữa Tiệc Ly. Nếu Cha hết sức sung sướng khi nghĩ đến tất cả những người mà Cha trở thành Thân Nghĩa và Linh Dưỡng cho họ, đến tất cả những người vây quanh Cha cho đến tận cùng thời gian, để tôn thờ, phạt tạ và mến yêu Cha..., cũng không làm Cha giảm bớt đớn đau đối với nhiều người bỏ Cha trơ trọi một mình, trong nhà tạm của Cha, và đối với người không tin ngay cả việc hiện diện của Cha nữa.

                        Biết bao nhiêu cõi lòng bị ô uế bởi tội lỗi mà Cha lại không phải vào..., và việc tục hoá Mình Máu Cha như thế thường trở nên án phạt đời đời cho họ biết bao...

                        Những phạm thánh và lăng nhục cùng tất cả những thù ghét vô danh phạm đến Cha diễn qua trước mắt Cha..., những ngày giờ cô đơn đằng đẳng,  đêm cũng như ngày, mà Cha lủi thủi một mình trên các bàn thờ..., còn một số đông không chịu nghe theo những lời kêu nài của Trái Tim Cha.

                        A! Josefa ơi, hãy để cho các tâm tưởng của Trái Tim Cha lắng sâu trong trái tim con.

                        Chính vì tình yêu đối với các linh hồn đã giữ Cha làm một Tù Nhân trong Bí Tích Thánh. Cha ở đó, để tất cả có thể đến mà tìm kiếm ủi an cần thiết, trong sự dịu dàng tuyệt vời nhất của những Tấm Lòng, Tấm Lòng tuyệt vời nhất trong các Người Cha, Tấm Lòng trung tín nhất trong các Thân Hữu, Đấng không bao giờ ruồng bỏ họ.

                        Thánh Thể là một sáng tạo của Tình Yêu... Thế mà, ít biết bao các linh hồn đáp lại một tình yêu ban mình và tự hiến vì họ này!

                        Cha sống ở giữa các tội nhân để Cha có thể là sự sống của họ, là thày thuốc của họ và là phương dược chữa trị các bệnh tật do bản tính băng hoại mà ra. Mà ngược lại, họ đã ruồng bỏ Cha, nhục mạ Cha và khinh dể Cha!...

                        Hỡi những tội nhân đáng thương khốn nạn, đừng bỏ Cha mà đi... Đêm cũng như ngày, Cha trông ngóng các con trong nhà tạm. Cha sẽ không trách móc các con đâu... Cha sẽ không ném vào mặt các con tội lỗi của các con đâu... Trái lại, Cha sẽ rửa chúng trong Máu Cha và trong các Thương Tích của Cha. Không việc gì mà phải sợ..., hãy đến với Cha... Chỉ cần các con biết được rằng Cha thiết tha yêu thương các con là chừng nào.

                        Còn các con, hỡi những linh hồn yêu dấu, sao các con lại thờ ơ và lãnh đạm như thế? ... Cha chẳng nhẽ lại không biết đến những việc chăm sóc cho gia đình..., để ý đến nhà cửa..., và những đòi hỏi theo chức phận trong cuộc sống..., làm các con phải liên tục chú tâm đến chúng hay sao?... Thế nhưng, các con không thể nào dành lấy một ít phút để đến tỏ bày lòng quyến luyến và biết ơn của các con hay sao? Đừng để mình bị cuốn hút vào những chăm chút lòng thòng và vô bổ mà không còn một chốc lát nào để viếng thăm và nhận lấy Tù Nhân của tình yêu!...

                        Nếu các con yếu đau hay bệnh nạn, các con có tìm giờ đến gặp bác sĩ để chữa trị cho mình không?... Vậy hãy đến với Đấng có thể ban cho linh hồn các con, cả sức mạnh lẫn sức khỏe, và bố thí tình yêu cho Tù Nhân Thần Linh đang ngong ngóng các con, van xin các con và mong gặp các con ở bên cạnh Người.

                        Đó là những cảm tình của Cha khi Cha sửa soạn lập Bí Tích Thánh Josefa ạ, thế nhưng, Cha vẫn chưa nói cho con biết điều mà Cha cảm thấy về tâm tưởng của những linh hồn Cha tuyển chọn' các tu sĩ của Cha, các linh mục của Cha... Rồi Cha sẽ cho con biết tất cả những điều này.

 

 (6-3-1923)

    Josefa con, con có trông mong Cha không vậy? Cha sắp tỏ cho con biết mầu nhiệm vĩ đại nhất của tình yêu Cha..., của tình yêu đối với các linh hồn tận hiến được Cha tuyển chọn. Con hãy hôn đất đi để bắt đầu nào... Khi Cha sắp thiết lập Phép Thánh Thể, Cha đã thấy một số đông những linh hồn đặc ân mong được dưỡng nuôi bằng Mình Máu Cha; trong họ một số muốn tìm thấy ở đó phương dược chữa trị những thiếu sót của họ, một số khác tìm thấy ngọn lửa thiêu đốt những bất toàn của họ... Đồng thời, Cha cũng đã nhìn thấy họ tụ tập chung quanh Cha, như một khu vườn mà từng thứ làm cho Cha vui riêng với những hương hoa của họ... Như mật trời sống động, Thánh Thể của Cha ban sự sống cho họ, và sưởi ấm những cõi lòng lạnh lẽo của họ... Cha đến tìm ủi an nơi những linh hồn này, tìm ẩn náu nơi những linh hồn kia, nghỉ ngơi nơi những linh hồn khác... Nếu tất cả các linh hồn dễ thương này biết được họ có thể dễ dàng an ủi Cha, che chở Cha và ru nghỉ cho Cha là Thiên Chúa của họ là chừng nào. 

                        Chính Thiên Chúa yêu thương vô cùng này,  sau khi giải thoát các con khỏi tội lỗi, đã ban cho các con một ơn gọi khôn sánh, và đã mầu nhiệm lôi kéo các con vào trong khu vườn hoan lạc kín đáo  của Người. Vị Thiên Chúa là Đấng Cứu Tinh của các con đã biến mình thành Lang Quân của các con.

                        Thế rồi, chính Người dưỡng nuôi các con bằng  Nhục Thể vô tì tích của Người, và làm giãn cơn khát của các con bằng Máu của Người. Nếu các con yếu đau, Người sẽ là thày thuốc của các con' hãy đến với Người, Người sẽ chữa lành các con. Nếu các con lạnh lẽo, hãy đến với Người, Người sẽ sưởi ấm các con. Nơi Người, các con sẽ tìm thấy nghỉ ngơi và hạnh phúc, vậy đừng bỏ Người đi lang thang, vì Người là sự sống, và khi Người xin các con an ủi Người, đừng từ chối Người làm cho Người buồn...

                        Than ôi, buồn khổ biết bao khi thấy rất nhiều người nhận được các ơn cao qúi nhất lại trở nên nguyên cớ làm Thánh Tâm Cha đau đớn! Cha không luôn luôn vẫn thế hay sao? ... Cha có thay đổi gì không?... Không, tình yêu của Cha, vẫn dịu dàng và chí thiết, không đổi thay, sẽ kéo dài cho đến tận cùng thời gian.

                        Nếu các con bất xứng, Cha thừa biết rồi; nhưng không phải vì thế mà Cha bỏ các con mà đi đâu. Ngược lại, Cha nóng lòng trông mong các con đến với Cha, để Cha có thể chẳng những làm vơi đi những gánh nặng của các con, mà còn ban cho các con nhiều hồng ân nữa.

                        Nếu Cha xin các con tình yêu, thì các con đừng từ chối tình yêu. Thật quá dễ dàng để yêu chính Tình Yêu.

                        Nếu Cha cần xin con những điều đắt đỏ, hãy biết rằng, Cha cũng sẽ ban cho các con tất cả ân sủng và sức mạnh cần thiết để các con thắng được bản thân mình.

                        Cha hy vọng tìm thấy nơi các con niềm ủi an, do đó mà Cha đã chọn các con. Hãy mở toang linh hồn các con ra cho Cha, và nếu các con nhận thức được mình chẳng có gì xứng với Cha, thì hãy lấy lòng khiêm nhượng và tin tưởng mà thưa cùng Cha: Lạy Chúa, Chúa biết cả những bông hoa và các trái cây của khu vườn của con..., xin hãy đến để dạy cho con biết cái con có thể trồng làm hài lòng Chúa nhất. Với người nào thân thưa với Cha như vậy, và thật lòng muốn chứng tỏ tình yêu của mình, thì Cha đáp lại: Con yêu dấu, nếu đó là ước muốn của con, hãy chịu khó để Cha trồng chúng cho con..., hãy để Cha đào sới trong khu vườn của con..., hãy để Cha làm sạch đất cho hết những gốc rễ cứng cỏi làm cản trở khu vườn mà con không có sức để nhổ chúng lên...  Cha có thể sẽ xin các con phải từ bỏ một số những thị hiếu, hay hy sinh một cái gì đó ở tính nết của các con,  như thực hiện một tác động đức ái, nhẫn nại hay từ mình nào đó..., hay có thể chứng tỏ tình yêu của các con bằng lòng nhiệt thành, đức tuân phục hay từ bỏ' tất cả những việc như vậy giúp làm cho mảnh đất linh hồn của các con nên mầu mỡ, để linh hồn các con có thể trổ sinh những bông hoa và trái cây Cha tìm kiếm: việc tự chế của các con sẽ mang lại ánh sáng cho tội nhân..., đức kiên nhẫn bình thản của các con trước những sự chọc giận sẽ chữa lành những vết thương đổ xuống trên Cha, sẽ đền bù xúc phạm của họ và xóa đi lầm lỗi của họ..., nhịn nhục, thậm chí vui tươi chấp nhận bị lên án, sẽ mang lại cho tội nhân kiêu căng mù quáng ơn sủng chiếu soi linh hồn họ và lòng can đảm để hạ mình xin lỗi.

                        Tất cả điều này Cha sẽ làm cho các con, nếu các con để Cha được tự do. Để rồi,, linh hồn các con sẽ bung nở muôn hoa cách nhanh chóng, và các con sẽ là niềm an ủi của Trái Tim Cha.

                        Phải, hỡi con yêu dấu, ngay cả những sa ngã của các con cũng an ủi Cha. Đừng thất đảm, vì tác động khiêm nhượng này phát sinh bởi lỗi lầm của các con an ủi Cha, còn hơn là nếu con không sa ngã. Hãy can đảm lên, vững tiến và để cho Cha huấn luyện các con.

                        Tất cả những sự này đến với Cha khi Cha thiết lập Bí Tích Thánh, và Trái Tim Cha hừng hực ước muốn trở nên của nuôi chỉ cho những linh hồn này mà thôi. Nếu Cha lập cư giữa loài người, thì không phải chỉ để sống giữa những người trọn lành, nhưng còn để dắt dìu kẻ yếu đuối và nâng đỡ kẻ thấp hèn. Cha sẽ làm cho họ lớn lên và mạnh mẽ. Những dứt khoát tốt lành của họ sẽ là sự ủi an của Cha, và Cha sẽ nghỉ ngơi nơi sự mỏng dòn của họ...

                        Thế nhưng, trong số những linh hồn tuyển chọn lại không có những người sẽ ập xuống trên Cha sầu khổ hay sao?... Vì mọi người trong họ sẽ kiên trung hết hay sao?... Tiếng kêu ai oán phát ra từ Trái Tim Cha là ở chỗ này... Cha muốn các linh hồn nghe thấy nó.

                         Josefa ơi, hôm nay như thế là đủ rồi. Tạm biệt con. Con an ủi Cha khi con phó thác toàn thân con cho Cha. Hãy để cho Cha nói cho con biết những bí mật của Cha cho các linh hồn, vì Cha không thể nói với họ như vậy mỗi ngày đâu. Hãy để cho Cha sử dụng con trong khi con còn sống.

 

 (7/3/1923)

Hôm nay, con hãy viết về nỗi đau đớn của Trái Tim Cha, khi Trái Tim Cha bị ngọn lửa thiêu đốt thôi thúc Cha chế tạo ra một kỳ công của tình yêu, đó là Phép Thánh Thể. Trong khi Cha nhìn thấy nhiều linh hồn muốn dinh dưỡng nhờ Bánh bởi trời này, Cha cũng không thể nào tránh thấy được sự lạnh nhạt mà nhiều linh hồn khác..., các linh hồn tận hiến..., các linh mục..., sẽ gây thương tích cho Cha trong Bí Tích này. Có những người trở nên nguội lạnh..., dần dần theo thói quen..., còn tệ hơn cả thói quen..., đến độ ê chề mỏi mệt, từ từ quay ra hâm hâm dở dở... Tuy vậy, cả đêm trường Cha vẫn trông, vẫn đợi linh hồn đó trong nhà tạm..., thiết tha mong mỏi linh hồn đến để rước lấy Cha..., để tâm sự với Cha với tất cả tín cẩn của một hôn thê..., kể cho Cha nghe những buồn phiền, cám dỗ, khổ đau của mình..., xin Cha khuyến dụ và ân sủng cần thiết cho mình hay cho những người khác... Có thể trong gia đình, hay tùy thuộc vào linh hồn này, còn có những linh hồn ở xa Cha đang gặp nguy hiểm thì sao?... Cha nói với linh hồn rằng: "Hãy đến, chúng ta hoàn toàn tự do bàn bạc mọi vấn đề... Cần quan tâm đến các tội nhân... Hãy dâng mình để làm việc đền tạ... Hãy húa với Cha ít là, ngày hôm nay con không để cho Cha lẻ loi một mình..., rồi để ý xem Trái Tim Cha cần an ủi có xin con điều gì khác nữa không..." Đó là điều Cha hy vọng linh hồn này cũng như nhiều linh hồn khác làm cho Cha... Thế mà, khi linh hồn rước lấy Cha khi Hiệp Lễ, linh hồn chẳng nói với Cha một lời nào..., linh hồn lo ra, mệt mỏi hay bất cần..., tất cả tâm trí của linh hồn bị chi phối bởi các việc cần phải làm..., bởi gia đình phải châm lo..., bởi bạn bè thân quen..., hay có thể bởi lo âu về sức khỏe của mình..., linh hồn không biết nói với Cha điều gì cả..., lạnh nhạt, buồn tẻ..., mong cho thời gian qua đi... Con rước lấy Cha như thế đó, Ôi linh hồn Cha tuyển chọn và trông ngóng với tất cả một tình yêu không thể nén chờ cả một đêm trường thao thức?

                        Phải, Cha thiết tha mong mỏi linh hồn đến với Cha, để Cha có thể nghỉ ngơi nơi linh hồn, và chia sẻ với linh hồn những lo âu toan tính... Cha đã sửa soạn sẫn sàng những ơn mới cho linh hồn, song linh hồn lại không thèm chúng..., linh hồn không có gì cần xin Cha, cả lời nhắn nhủ hay sức mạnh..., linh hồn chỉ tự phàn nàn bản thân chứ không nói gì nhiều với Cha... Như thế là linh hồn đến với Cha chỉ theo thói quen, làm cho xong chuyện về hình thức, hay có lẽ vì làm thế cũng chẳng phạm trọng tội gì. Thế nhưng, không vì yêu mến hay vì khao khát chân tình muốn được kết hợp chặt chẽ với Cha đã thúc đẩy linh hồn đến với Cha. Than ôi, linh hồn đó không có một tình yêu tế nhị mà Cha mong muốn. Còn các linh mục ư?... Ai có thể diễn tả được tất cả những gì Cha mong muốn nơi mỗi một vị linh mục của Cha... Các linh mục được ban cho quyền năng riêng của Cha để có thể tha tội... Chính Cha vâng theo lời của các linh mục khi các ngài triệu Cha từ trời xuống đất... Cha hoàn toàn phó mình trong bàn tay của các ngài' các ngài có thể đật Cha trong nhà tạm hay trao Cha cho tín hữu khi Hiệp Lễ... Các linh mục nói được là các bố thí viên của Cha.

                        Cha trao phó cho mỗi một vị linh mục các linh hồn mà các ngài có thể dẫn dắt họ vào con đường nhân đức, bằng việc giảng dạy, linh hướng, trên tất cả là bằng mẫu gương của các ngài.

                         Các linh mục đã đáp lại ra sao?... Các linh mục có hoàn thành sứ mạng của Tình Yêu hay không?... Vị thừa tác viên của Cha ấy, trên bàn thờ hôm nay, sẽ phú dâng lên Cha những linh hồn thuộc trọng trách của mình chăng?... Ngài có van xin Cha hay không: sức mạnh cần thiết để thi hành thừa tác vụ thánh trong sự thánh thiện..., lòng nhiệt thành cho việc cứu rỗi các linh hồn..., đức can đảm trong việc hy tế bản thân hôm nay hơn ngày hôm qua...? Ngài có dâng cho Cha tất cả tình yêu mà Cha mong ước..., và Cha có thể hoàn toàn tin tưởng vào ngài, như vào một người môn đệ yêu dấu thân tình của Cha hay không?... Ôi, Trái Tim Cha buồn khổ biết bao, khi buộc lòng phải phải nói rằng: "Thế gian đả thương Cha ở các bàn tay của Cha, và các bàn chân của Cha, còn xỉ nhục cả dung nhan Cha nữa... Các linh hồn tuyển chọn của Cha và các linh hồn tu sĩ tận hiến của Cha, các linh mục của Cha, lại xâu xé đâm chọc Trái Tim Cha... Biết bao nhiêu vị linh mục, sau khi ban cho nhiều linh hồn ân sủng, thì chính các ngài lại ở trong tình trạng tội lỗi!... Biết bao vị linh mục dâng Thánh Lễ trong tình trạng như vậy..., rước lấy Cha trong tình trạng như vậy..., sống và chết trong tình trạng như vậy!...

                        Giờ đây, các con biết được điều làm Cha quặn thắt trong Bữa Tiệc Ly, là khi Cha thấy trong số Mười Hai người tông đồ bất trung đầu tiên của Cha..., và theo sau người tông đồ này, còn rất nhiều người nữa, qua giòng đời của các thế hệ.

                        Bí Tích Thánh là một sáng tạo của Tình Yêu. Bí Tích Thánh là sự sống và sức mạnh cho các linh hồn, là phương dược cho mọi lầm lỗi, và là của ăn đi đường về đời sau vô cùng. Nơi Bí Tích Thánh này, các tội nhân phục hồi sự sống cho linh hồn mình; những linh hồn hâm hâm dở dở được niềm ấm áp thật sự; những linh hồn sốt sắng được an bình và thỏa nguyện mọi ước vọng..., những linh hồn thánh thiện được đôi cánh tung bay trên khung trời hoàn thiện..., những linh hồn tinh tuyền được nếm hưởng mật ong ngọt ngào và lương thực hiếm có nhất. Những linh hồn tận hiến tìm được nơi nương náu, tình yêu và sự sống của mình nơi Bí Tích Thánh. Họ sẽ tìm kiếm và thấy được nơi Bí Tích Thánh này một mẫu thức tuyệt hảo, cho những kết nối thánh hảo liên hợp họ chặt chẽ với Lang Quân thiên quốc của họ.

                        Thật thế, hỡi những linh hồn tận hiến, các con sẽ tìm thấy một biểu hiệu tuyệt hảo cho lời khấn Khó Nghèo của các con nơi miếng bánh nhỏ nhoi, tròn triạ, nhẹ bổng và nhẵn nhụi; linh hồn khấn khó nghèo cũng phải như vậy: không có các góc cạnh, tức không có những quyến luyến tự nhiên ti tiểu đối với những vật được sử dụng, với các công chuyện, với gia đình hay xứ sở..., mà linh hồn luôn phải sẵn sàng bỏ lại, bỏ đi hay thay đổi... Tấm lòng của linh hồn phải thảnh thơi không dính bén với bất cứ một sự gì...

                        Điều này không thể là biểu hiệu cho một trái tim vô cảm; không phải vậy, bởi vì, con tim càng yêu nó sẽ càng bảo toàn được sự đoan chính của lời khấn Khó Nghèo. Cái chính yếu đối với các linh hồn tu trì là gì, nếu không phải là, trước hết, họ không có gì mà không có phép và được sự chấp thuận của các Bề Trên; thứ hai, là họ không được có và yêu thích gì mà họ không sẵn lòng từ bỏ, ngay khi vừa thấy dấu hiệu. Josefa con, rồi Cha sẽ nói với con những gì còn lại.