Chương 3

 

Chúa Giêsu
Đă Viết Những Ǵ Trên Đất?

 

 

 Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (8:1-11).

Khi ấy, Chúa Giêsu lên núi cây dầu. Và từ sáng sớm, Người lại vào trong đền thờ. Toàn dân đến cùng Người, nên Người ngồi xuống và bắt đầu giảng dạy. Lúc đó, luật sĩ và biệt phái dẫn đến Người một thiếu phụ bị bắt quả tang phạm tội ngoại t́nh và họ đặt nàng đứng trước mặt mọi người. Họ hoœi Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, thiếu phụ này bị bắt quả tang phạm tội ngoại t́nh, mà theo luật Môisen, hạng phụ nữ này phải bị ném đá. C̣n Thầy, Thầy dạy sao?” Họ nói thế có ư gài bẫy Người để có thể tố cáo Người. Nhưng Chúa Giêsu cúi xuống, bắt đầu lấy ngón tay viết trên đất. V́ họ cứ hoœi măi, nên Người đứng lên và bảo họ: “Ai trong các ngươi sạch tội, hăy ném đá chị này trước đi”. Và Người ngồi xuống và lại viết trên đất. Nghe nói thế họ rút từng người một, bắt đầu là những người nhiều tuổi nhất, và c̣n lại một ḿnh Chúa Giêsu với người thiếu phụ vẫn đứng đó. Bấy giờ Chúa Giêsu đứng thẳng dậy và bảo nàng: “Hỡi thiếu phụ, những người cáo chị đi đâu cả rồi? Không ai kết án chị ư?” Nàng đáp: “Thưa Thầy, không có ai”. Chúa Giêsu bảo: “Ta cũng thế, Ta không kết tội chị. Vậy chị hăy đi và từ nay đừng phạm tội nữa”. 

 

T

rong bài Phúc Âm Thánh Gioan được Giáo Hội chọn đọc ở chu kỳ Năm C cho Chúa Nhật Thứ V Mùa Chay trên đây, thái độ Chúa Giêsu đối với người đàn bà bị bắt quả tang đang phạm tội ngoại t́nh là trường hợp rất thực tế để chúng ta có thể thực sự thấy được ư nghĩa của những ǵ Chúa Giêsu muốn nói trong dụ ngôn về người con phung phá cũng là dụ ngôn người cha vô cùng nhân ái xót thương trong bài Phúc Âm ở tuần Thứ IV Mùa Chay Năm C (như được chia sẻ trong chương 2).  

Thật vậy, đứa con phung phá đây chính là người đàn bà ngoại t́nh, đứa con cả đây là thành phần tự cho ḿnh công chính, tức luôn ở bên cha và làm theo ư cha, qua việc kỹ lưỡng tuân giữ lề luật, đ̣i ném đá chị ta, và ḷng yêu thương của người cha đối với cả hai đứa con đây được thể hiện sống động nơi thái độ Chúa Giêsu tỏ ra cho cả người nữ ngoại t́nh và nhóm tố cáo chị.

 

Ở đây Chúa Giêsu đă bắn 1 phát súng nhưng trúng hai con chim một lúc. Con chim thứ nhất là thành phần muốn ném đá người đàn bà bị bắt quả tang đang phạm tội ngoại t́nh, tức là làm cho thành phần này tự kiểm và tự rút lui không dám ném đá chị ta nữa. Nghĩa là Người làm lợi ích thiêng liêng cho họ. Con chim thứ hai là người đàn bà bị bắt quả tang phạm tội ngoại t́nh khỏi chết, dù chị thực sự đáng chết theo luật Moisen. Nhưng nhờ thoát chết về phần xác ấy mà chị đă tỉnh ngộ trước ḷng nhân từ của Chúa mà được sống phần hồn.

 

Thế nhưng, vấn đề được đặt ra ở đây là, tại sao người đàn bà ngoại t́nh này, biết trước được rằng, hậu quả của việc ngoại t́nh ḿnh phạm, theo lề luật Moisen, chắc chắn sẽ làm cho ḿnh bị ném đá chết, mà c̣n cứ phạm? Phải chăng, một là v́ chị tin rằng việc làm tội lỗi của chị không ai có thể nào biết được? Hai là v́ chị bị nhóm luật sĩ và biệt phái gài bẫy để họ có thể bắt quả tang chị, nhờ đó họ có thể dùng chị như một con mồi để nhử bắt lỗi Chúa Giêsu, như bài Phúc Âm đề cập đến.

 

Nếu thực sự người đàn bà ngoại t́nh này không bị nhóm luật sĩ và Pharisiêu gài bẫy, th́ câu truyện của nàng cho chúng ta thấy được hai điểm tâm lư hết sức chân thực sau đây: thứ nhất, đó là t́nh yêu mạnh hơn sự chết, v́ dù biết ḿnh có thể bị ném đá chết theo lề luật, nàng cũng cứ phạm, nghĩa là không thể nào không trao thân cho người ḿnh yêu, dù bất chính; và thứ hai, đó là, lề luật không thể cản trở tự do của con người, hay nói cách khác, con người muốn được sống tự do thoải mái chứ không muốn bị ràng buộc bởi lề luật là những ǵ làm con người không thể đạt đến sự sống viên măn hơn. Đó là lư do Thánh Phaolô đă xác tín và khẳng định trong Thư gửi Giáo Đoàn Galata ở đoạn 4 câu 4 như sau: “Đến thời gian ấn định, Thiên Chúa đă sai Con Ngài đến, sinh ra bởi một người phụ nữ, sinh ra theo lề luật để giải cứu khỏi lề luật những ai bị lụy thuộc lề luật, để nhờ đó chúng ta được trở thành những đức con thừa nhận”. Tuy nhiên, ở đây tôi muốn chia sẻ về những ǵ tôi đă gợi ư từ đầu liên quan giữa sự kiện người đàn bà ngoại t́nh trong bài Phúc Âm hôm nay với dụ ngôn người con phung phá trong bài Phúc Âm tuần trước.

 

Thật vậy, người đàn bà ngoại t́nh này quả thực là tiêu biểu cho những đứa con phung phá. Phung phá ở chỗ nàng đă tự hủy bỏ lề luật là phương tiện giúp con người nên tốt lành hơn; phung phá ở chỗ nàng đă làm tổn hại trầm trọng đến nhân phẩm làm người cao quí của nàng; phung phá ở chỗ nàng đă làm ô uế cả thân xác của nàng, một thân xác mà nếu đă lập gia đ́nh, nàng càng cần phải giữ ǵn trong sạch theo bậc sống hôn nhân của nàng, đối với chồng nàng cũng như con cái của nàng; chưa hết, hành động vụng trộm ngoại t́nh yêu cuồng sống vội của nàng này c̣n làm phung phá cả gia tài hạnh phúc của gia đ́nh người khác nữa.

 

Tuy nhiên, nếu người đàn bà ngoại t́nh bị bắt quả tang này là người con phung phá như thế, th́ thành phần luật sĩ và biệt phái dẫn nàng đến với Chúa Giêsu để tố cáo nàng trước khi ném đá nàng đóng vai người con cả, người con tưởng ḿnh và tự cho ḿnh là công chính v́ lúc nào cũng giữ trọn lề luật, không làm ǵ sai trái, lại chính là người con hoang đàng. Tại sao? Tại v́, theo Mạc Khải Cựu Ước, tội lỗi tự bản chất chính là một hành động “ngoại t́nh”, là hành động tôn thờ ngẫu tượng, là bỏ Chúa là Thiên Chúa chân thật duy nhất của ḿnh mà đi tôn thờ ngẫu tượng hay ngoại t́nh với ngẫu tượng. Và đă là người th́ không ai là không có tội, bằng không, như Thánh Gioan khẳng định trong Thư Thứ Nhất, đoạn 1 câu 8: “Nếu chúng ta nói rằng ‘Chúng ta không có lỗi lầm ǵ’ là chúng ta tự dối ḿnh; sự thật không có nơi chúng ta”. Chính v́ thế, ngay sau khi Chúa Giêsu vừa đặt vấn đề: “ai trong quí vị không có tội th́ hăy ném đá chị ta trước đi”, th́ Phúc Âm cho biết: “Nghe nói thế, họ rút lui từng người một, bắt đầu từ người già đời nhất”.

 

Qua câu truyện điển h́nh này, chúng ta chẳng những thấy được h́nh ảnh người con phung phá nơi người đàn bà ngoại t́nh, người con hoang đàng nơi thành phần luật sĩ và biệt phái tố cáo chị bấy giờ, mà c̣n thấy được cả h́nh ảnh một người cha vô cùng nhân ái xót thương nữa, ở chỗ, Người đă ra tay cứu người chị như cứu một đứa con phung phá, chẳng những thoát khỏi bị ném đá chết phần xác mà c̣n khỏi bị hủy diệt cả hồn lẫn xác trong hỏa ngục nữa, qua lời tha tội và khuyên nhủ chị như sau: “Tôi không luận tội chị đâu. Chị hăy đi và từ nay đừng phạm tội này nữa nhé”.

 

Thật là hết sức cảm xúc khi đọc đến đoạn kết của bài Phúc Âm hôm nay:

 

Bấy giờ Chúa Giêsu đứng thẳng dậy và hỏi nàng: ‘Này chị, những người cáo chị đâu hết rồi? Không ai kết án chị ư?’ Nàng đáp: ‘Dạ thưa không có ai hết’. Chúa Giêsu nói: ‘Tôi cũng thế, Tôi không luận tội chị đâu”.

 

Ôi, để chúng ta có thể hiểu được ḷng Chúa vô cùng nhân ái xót thương và lúc nào cũng hết sức thông cảm với bản tính yếu đuối hèn hạ của chúng ta biết là chứng nào, Người đă phải hạ ḿnh xuống, đem t́nh thương vô cùng bao la cao cả của ḿnh so sánh với t́nh thương vô cùng thấp hèn hạn hẹp của nhân loại chúng ta. Nếu không ai chấp tội người nữ ngoại t́nh th́ Chúa Giêsu cũng không luận tội chị nghĩa là ǵ, nếu không phải, người ta là loài thuộc về hạ giới hay chấp nhất nhau, tố cáo nhau, bắt bẻ nhau, mà c̣n biết thông cảm và tha thứ cho nhau th́ Thiên Chúa thuộc về thượng giới chắc chắn sẽ tha thứ cho con người chúng ta đến đâu!

 

Tuy nhiên, trong câu truyện này có một chi tiết chắc chắn làm cho tất cả chúng ta đều thắc mắc và hết sức muốn biết ư nghĩa của chi tiết ấy ra sao. Chi tiết đó là hành động Chúa Giêsu cúi xuống viết trên đất hai lần, một lần sau khi nghe nhóm luật sĩ và biệt phái tố cáo chị phụ nữ ngoại t́nh, và một lần sau khi Người trả lời cho họ. Tại sao Người làm như thế và nhất là Người viết những ǵ trên đất lúc bấy giờ?

 

Theo tôi, nếu chúng ta biết được những ǵ Chúa Giêsu viết trên mặt đất lúc bấy giờ th́ cũng biết được lư do tại sao Người hành động như vậy. Thế nhưng, để khả đoán được những chữ Chúa Giêsu có thể viết, chúng ta lại phải căn cứ vào những ám chỉ liên quan đến ngón tay và mặt đất nữa, bởi v́ Chúa Giêsu không lấy que mà viết trên đất hay lấy ngón tay mà viết trên tường. Trước hết, theo Mạc Khải Cựu Ước, “đất” ở đây liên quan đến sự thật, cũng như trời liên quan đến công lư, như Thánh Vịnh 85 câu 12 đă cho thấy điều này: “Chân lư vọt lên từ đất và công lư nh́n xuống từ trời”. Đất đây là hạ giới, là thế gian, là nhân tính, so với trời là thượng giới, là thiên đàng, là thần tính. Sau nữa, theo Mạc Khải Tân Ước, “ngón tay” ở đây liên quan Thần Linh Chúa, như trong câu Chúa Giêsu trả lời cho nhóm biệt phái cho rằng Người lấy quyền của quỉ vương mà trừ quỉ ở Phúc Âm Thánh Luca đoạn 11 câu 20: “Nếu bởi ngón tay Thiên Chúa mà Tôi trừ quỉ th́ triều đại Thiên Chúa đă đến với quí vị rồi vậy”, nhưng trong Phúc Âm Thánh Mathêu đoạn 12 câu 28 th́ “Nếu bởi Thần Linh Thiên Chúa mà Tôi trừ quỉ th́ triều đại Thiên Chúa đă đến với quí vị rồi vậy”. Như thế, nếu “đất” ở đây là thế gian, nơi vọt lên “chân lư”, và “ngón tay” là biểu hiệu cho Thần Linh Chúa, th́ Chúa Giêsu dùng ngón tay viết trên đất đây nghĩa là Thần Linh làm cho đất là thế gian nhận biết chân lư, như lời Chúa Giêsu phán với các tông đồ trong Bữa Tiệc Ly ở Phúc Âm Thánh Gioan, đoạn 16 câu 8: “Khi Người đến, Người sẽ cho thế gian thấy thế gian sai lầm về tội lỗi, về đức công chính và về h́nh phạt…”.

 

Vậy, căn cứ vào thứ tự ba điều Thần Linh Chúa cũng là Thần Chân Lư đến để làm cho thế gian nhận biết chân lư về 3 phương diện này, th́ chữ thứ nhất Chúa Giêsu viết trên mặt đất bằng ngón tay của Người sau khi nghe thấy chị phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại t́nh, đó là chữ “tội lỗi”, một từ ngữ liên quan đến hành động ngoại t́nh của người phụ nữ bị bắt quả tang, và chữ thứ hai được Chúa Giêsu lấy ngón tay tiếp tục viết trên đất sau khi trả lời cho nhóm tố cáo người phụ nữ ngoại t́nh này, đó là chữ “công chính”, một từ ngữ liên quan đến nhóm luật sĩ và biệt phái tố cáo nàng. C̣n chữ “h́nh phạt” Chúa Giêsu không cần viết nữa, v́ cả thành phần tố cáo người nữ ngoại t́nh cũng như chính bản thân nàng đă nhận ra chân lư. Nhóm luật sĩ và biệt phái nhận ra sự thật về đức công chính của họ, và người phụ nữ ngoại t́nh nhận ra sự thật về tội lỗi của chị.

 

Qua bài Phúc Âm Thánh Gioan được Giáo Hội chọn đọc cho Chúa Nhật thứ V Mùa Chay Năm C này, chúng ta thấy được và cần phải áp dụng bốn điều sống đạo hết sức quan trọng và thực tế sau đây:

 

Thứ nhất, con người một khi c̣n sống vẫn có khả năng cải tà quí chánh;

 

Thứ hai, đau khổ là hậu quả của tội lỗi có tác dụng đánh thức tội nhân để họ nhận ra chân thiện mỹ;

 

Thứ ba, không thể khinh thường bất cứ một ai, dù họ tội lỗi đến đâu đi nữa;

 

Thứ bốn, thành phần đạo đức tốt lành song không biết thông cảm với tội nhân th́ vẫn c̣n xa đường nhân đức trọn lành, c̣n là những đứa con hoang đàng, tức vẫn cần cải thiện đời sống như ai.