Chúa Nhaät

14/9     Thánh Cornelius và Thánh Cyprian

Thánh Cornelius là giáo hoàng Rôma, và thánh Cyprian là giám mục Carthage. Cả hai vị thánh rất kính trọng nhau song chưa bao giờ gặp nhau. Cả hai đều được tôn kính là các vị tử đạo.

 


CHÚA NHẬT XXIV QUANH NĂM



BÀI ĐỌC I: Is 50:5-9a
“Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh tôi”

Bài trích sách Tiên tri Isaia.

Thiên Chúa đã mở tai mà tôi không cưỡng lại và cũng chẳng thối lui. Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh tôi, đã đưa má cho kẻ giật râu, tôi đã không che mặt giấu mày, tránh những lời nhạo cười và những người phỉ nhổ tôi. Vì Chúa nâng đỡ tôi, nên tôi không hổ thẹn: nên tôi trơ mặt chai như đá, tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn. Đấng xét tôi vô tội ở gần tôi, ai còn tranh tụng với tôi được; chúng ta hầu tòa, ai là kẻ thù địch của tôi, hãy đến đây! Nầy đây Chúa là Thiên Chúa bênh đỡ tôi, ai dám kết tội tôi?

Lời của Chúa.
 

Đáp ca: (Xin mời Cộng đoàn thưa)

Tôi sẽ tiến đi trước thiên nhan Chúa trong miền đất của nhân sinh.

1.      Tôi yêu mến Chúa, vì Chúa đã nghe, đã nghe tôi cầu khẩn, vì Chúa đã lắng tai nghe lời tôi, trong ngày tôi kêu cầu Chúa.

2.      Thừng chão tử thần đã quấn lấy tôi, và màng lưới âm phủ đã chụp trên người tôi, tôi đã rơi vào cảnh lo âu khốn khó. Và tôi đã kêu cầu danh Chúa: “Ôi lạy Chúa, xin cứu vớt mạng sống tôi”.

3.      Chúa nhân từ và công minh, và Thiên Chúa của chúng tôi rất từ bi. Chúa gìn giữ những người chất phác, tôi đau khổ và Người đã cứu thoát tôi.

4.      Bởi Người đã cứu tôi khỏi tử thần cho mắt tôi khỏi rơi lệ và chân tôi không quÿ ngã. Tôi sẽ tiến đi trước thiên nhan trong miền đất của nhân sinh.
 

BÀI ĐỌC II: Jac 2:14-18
“Đức tin không có việc làm là đức tin chết”

Bài trích thơ của Thánh Giacôbê Tông đồ.

Anh em thân mến, nếu ai nói mình có đức tin, mà không hành động theo đức tin, thì nào có ích gì? Đức tin như thế có thể cứu được nó ư? Nếu có anh chị em nào không cơm ăn áo mặc, mà có kẻ trong anh em lại bảo họ rằng: “Chúc anh chị em đi bình an, và ăn no mặc ấm”, mà anh em lại không cho họ những gì cần dùng cho thân xác, thì nào có ích gì? Về đức tin cũng vậy, nếu không có việc làm, là đức tin chết tận gốc rễ. Nhưng có người nói: “Anh, anh có đức tin; còn tôi, tôi có việc làm”. Anh hãy tỏ cho tôi thấy đức tin không việc làm của anh, và tôi sẽ lấy việc làm mà chỉ cho anh thấy đức tin của tôi.

Lời của Chúa.
 

(Xin mời Cộng đoàn đứng)

Alleluia, alleluia. — Chúa phán: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống, không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”. — Alleluia.
 

PHÚC ÂM: Mc 8:27-35
“Thầy là Đấng Kitô. Con Người sẽ phải chịu khổ nhiều”

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Chúa Giêsu cùng các môn đệ đi về phía những làng nhỏ miền Xêsarê thuộc quyền Philipphê. Dọc đường, Người hỏi các ông rằng: “Người ta bảo Thầy là ai?” Các ông đáp lại rằng: “Thưa là Gioan tẩy giả. Một số bảo là Êlia, một số khác lại cho là một trong các vị tiên tri”. Bấy giờ Người hỏi: “Còn các con, các con bảo Thầy là ai?” Phêrô lên tiếng đáp: “Thầy là Đấng Kitô”. Người liền nghiêm cấm các ông không được nói về Người với ai cả. Và Người bắt đầu dạy các ông biết Con Người sẽ phải chịu đau khổ nhiều, sẽ bị các kỳ lão, các trưởng tế, các luật sĩ chối bỏ, và giết đi, rồi sau ba ngày sẽ sống lại. Người công khai tuyên bố các điều đó. Bấy giờ Phêrô kéo Người lui ra mà can trách Người. Nhưng Người quay lại nhìn các môn đệ và quở trách Phêrô rằng: “Satan, hãy lui đi, vì ngươi không biết việc Thiên Chúa, mà chỉ biết việc loài người”. Người tập họp dân chúng cùng các môn đệ lại, và phán: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mà theo Ta. Quả thật, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất. Còn ai chịu mất mạng sống mình vì Ta và vì Phúc Âm, thì sẽ cứu được mạng sống mình”.

Phúc Âm của Chúa.

 

Suy Niệm

 

Mặt Trái của Chúa Kitô chính là Chân Dung của Người
 


Bài Phúc Âm Chúa Nhật XXIV Thường Niên Năm B tuần này, theo Phúc Âm Marcô, không phải là bài Phúc Âm tiếp tục ngay sau bài Phúc Âm tuần trước. Bởi vì, ngay sau bài Phúc Âm tuần trước Thánh Ký Marcô trình thuật về biến cố Chúa Giêsu hóa bánh ra nhiều lần thứ hai, về men gương mù gương xấu của nhóm Pharisiêu và về phép lạ chữa lành người mù ở Bethsaida. Bài Phúc Âm tuần này cho thấy mạc khải về chính bản thân nhân vật lịch sử Giêsu Nazarét, vị đã kêu gọi Nhóm 12 Tông Đồ, tỏ mình riêng cho các vị và dạy dỗ các vị hơn quần chúng. Chúng ta nên để ý ở đây là Chúa Giêsu không biến hình trên núi rồi mới tỏ cho các tông đồ biết mạc khải cốt lõi nhưng đầy kinh hoàng đối với các vị này, một biến cố biến hình, trái lại, theo Phúc Âm Thánh Marcô, chỉ xẩy ra ngay sau mạc khải này. Chúng ta đã biết là Chúa Giêsu, trong bộ Phúc Âm Nhất Lãm, đã tỏ cho các tông đồ biết về mầu nhiệm Đức Kitô Vượt Qua tất cả là 3 lần, và lần đầu tiên xẩy ra trước biến cố Người biến hình trên núi cao. Thế nhưng, vì là một mầu nhiệm hết sức kinh hoàng trước con mắt các tông đồ, bởi thế, Chúa Giêsu đã phải thăm dò xem khả năng chịu đựng của các tông đồ tới đâu, bằng cách hỏi các vị xem dân chúng nghĩ về Người ra sao, nhất là tâm tưởng của chính các vị xác tín về Người như thế nào, sau bao ngày tháng các vị được ở bên Người, được nghe lời Người nói, được thấy việc Người làm v.v. Nếu các vị trả lời trật lấc, hay không đúng là bao, hoặc chẳng khác gì câu trả lời của dân chúng, chắc Chúa Giêsu đã không tỏ mình ra hay chưa dám tỏ mình ra hoàn toàn cho các vị đâu. Bằng không, thay vì có lợi cho các vị thì chỉ gây thêm bất lợi cho các vị mà thôi, làm cho một số nữa hay hầu như tất cả bỏ đi, như nhóm môn đệ sau khi nghe Bài Giảng về Bánh Hằng Sống cách đây ba tuần.

Thật vậy, lời tuyên xưng của các tông đồ, qua vị tông đồ Phêrô đại diện, “Thày là Đức Kitô!”, là Đấng Thiên Sai, đã cho thấy các tông đồ quả thật đã nhận biết Thày của các vị thực sự là Đấng nào, thực tại của nhân vật lịch sử Giêsu Nazarét là gì, đúng như Người muốn tỏ ra, muốn chứng thực chẳng những cho dân Do Thái mà còn cho cả Dân Ngoại nhất là các Tông Đồ thấy, những lần chứng thực được Phúc Âm Thánh Gioan thuật lại trong toàn bộ Phúc Âm của ngài, đến nỗi, mầu nhiệm Đấng Thiên Sai này và mầu nhiệm Vượt Qua của Người không thể tách rời nhau trong Phúc Âm Thánh Gioan. Với dân Do Thái: “Bao giờ quí vị treo Con Người lên, quí vị sẽ biết Tôi là ai” (Jn 8:28); với Tổng Trấn Philatô: “Lý do Tôi được sinh ra, lý do Tôi đến thế gian đó là để làm chứng cho chân lý” (Jn 18:37); với các tông đồ: “vì họ mà Con tự hiến để họ được thánh hóa trong chân lý” (Jn 17:19).

Thế nhưng, trong tâm can của các vị tông đồ, sự thật “Thày là Đức Kitô“ đây mới chỉ là một hạt cải nhỏ nhất trong các hạt giống chứ chưa thành cây vĩ đại (x Mt 13:31-33). Bởi đó, hạt cải này vẫn chịu sự chi phối bởi môi trường được gieo xuống. Bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần tới sẽ cho chúng ta thấy rõ căn nguyên tại sao các vị tông đồ đã tỏ ra thái độ hoàn toàn mâu thuẫn nơi vị đại diện của mình là Thánh Phêrô, vị đã vừa tuyên xưng chân lý “Thày là Đức Kitô” liền bị Thày quở trách hết sức thậm tệ: “Hãy xéo đi khỏi mặt Ta, đồ Satan, Ngươi chẳng phán đoán theo kiểu cách của Thiên Chúa gì cả mà chỉ theo kiểu cách của loài người thôi”. Cũng khó mà trách các vị tông đồ được, vì các vị bấy giờ chỉ mới được tới đó, trình độ đức tin của họ mới chỉ có thế thôi. Đó là lý do có lần các vị đã phải lên tiếng “xin Thày hãy tăng thêm đức tin cho chúng con” (Lk 17:5).

Đúng vậy, Chúa Giêsu đã lợi dụng một trường hợp để tăng thêm đức tin cho các tông đồ môn đệ của Người, thành phần được Người tuyển chọn để sau này làm chứng cho Người. Những lần Ngài làm tăng thêm đức tin cho các vị, điển hình nhất là lần họ gặp phong ba bão táp trên biển hồ song Người đã ra tay cứu các vị (x Lk 8:22-25), hay lần các vị đánh cá thâu đêm mà chẳng bắt được gì theo kinh nghiệm nghề nghiệp đầy mình của các vị, song chỉ vì vâng lơiụi Người mà các vị đã bắt được những mẻ cá lạ lùng (x Lk 5:5-11). Tuy nhiên, đức tin của các vị dầu sao cũng mới chỉ biết mặt phải của Thày mình, ở chỗ chỉ biết được Thày của các vị đầy quyền năng, có thể chữa lành các thứ bệnh nạn tật nguyền, có quyền trên các thần ô uế, có quyền trên cả thiên nhiên vạn vật v.v., chứ chưa biết mặt trái của “Thày là Đức Kitô”, một Đức Kitô khổ nạn và tử giá rồi mới được vinh quang, một Đức Kitô đầy quyền năng nhưng không thể thoát khỏi bàn tay lông lá của loài người, không thể tự mình xuống khỏi thập giá.

Tiếc thay, chính mặt trái này của Đức Kitô mới thật là chân dung của Người, chân dung của môt Đấng Thiên Sai thực sự, tức của một người tôi tớ được tiên tri Isaia nói tới (42:1), một người tôi tớ cùng khổ cũng được vị tiên tri này diễn tả trong bài đọc thứ nhất của Chúa Nhật tuần này, của một vai trò thừa hành, của một vai trò thừa sai, vai trò đến không phải để làm theo ý mình mà là ý Đấng đã sai (x Jn 6:38). Việc “Người đã vâng lời cho đến chết và chết thập giá” (Phil 2:8) chính “là để làm chứng cho chân lý” (Jn 18:37) Người được Cha sai, Người chính là Đấng Thiên Sai, Cha là Đấng đã sai Người, Cha Người là “Thiên Chúa chân thật duy nhất” (Jn 17:3) đúng như Ngài đã mạc khải cho dân Do Thái trong suốt Lịch Sử Cứu Độ Cựu Ước của họ, một mạc khải đã được hé mở từ cuộc thần hiển ở bụi gai cháy mà không bị thiêu rụi để Ngài tỏ đích danh của Ngài là “hiện hữu” cho Moisen (x Ex 3:14), “hiện hữu” ở chỗ “chân thật duy nhất”, ở chỗ trước sau như một, nghĩa là một khi Ngài đã tự động hứa những gì với cha ông tổ phụ họ là Abraham, Isaac và Giacóp thì Ngài sẽ thực hiện đúng ý như vậy nơi giòng dõi của các vị (x Acts 13:32-33), dù dân của Ngài đã muôn vàn lần bội hứa, đã không ngớt lỗi phạm lề luật thánh của Ngài, đã đáng bị Ngài tận diệt ngay từ đầu (x Ex 32:10).

Chính vì chân dung của Đức Kitô, của Đấng Thiên Sai không phải ở mặt phải với đầy những quyền năng, mà là ở mặt trái đầy tuân phục, đau khổ và tủi nhục, mà thành phần được Người tuyển chọn, thành phần muốn đáp lại lời Người mời gọi, thành phần muốn thực sự trở thành môn đệ của Người, muốn theo Người cho tới cùng, “đi đến bất cứ nơi nào Con Chiên tới” (Rev 14:4), như Mẹ Maria “đứng bên thập giá” (Jn 19:25), cần phải thực hiện những gì Người đã nói với chẳng những với các tông đồ mà còn cả với dân chúng ở cuối bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần này: “Ai muốn theo Tôi họ phải chối bỏ chính bản thân mình, vác thập giá của mình mà theo Tôi. Ai muốn giữ sự sống mình thì sẽ đánh mất sự sống, còn ai mất sự sống mình vì Tôi và vì phúc âm thì sẽ giữ được sự sống”. Đó là lý do, trong bài đọc thứ hai hôm nay, Thánh Giacôbê đã nhấn mạnh đến việc thực hành những gì mình tuyên xưng. Phải chăng những lời khuyên này của vị tông đồ Giacôbê đã phản ảnh cảm nghiệm của ngài từ bài Phúc Âm Chúa Nhật tuần này, từ việc các tông đồ tuyên xưng “Thày là Đức Kitô” bằng môi miệng song trên thực tế đã sống mâu thuẫn với sự thật các vị tuyên xưng, mâu thuẫn đến nỗi đã đi đến chỗ phản nộp Người nơi tông đồ Giuđa Ích-Ca, đến chỗ “tất cả đã bỏ Người mà tẩu thoát” (Mk 14:50) khi “Đức Kitô” bị bắt trong vườn Cây Dầu, hay thậm chí đã đi tới chỗ trắng trợn chối bỏ Người ba lần nơi chính cửa miệng của người tông đồ tuyên xưng “Thày là Đức Kitô”, và đến nỗi đã phủ nhận Người khi Người từ trong kẻ chết sống lại đúng như Người đã báo trước (x Lk 24:37; Jn 20:25). Chính vì con người chỉ tìm kiếm bộ mặt phải của Chúa Kitô, và sợ đụng đầu với bộ mặt trái của Người, một bộ mặt bị khạc nhổ như tiên tri Isaia trong bài đọc một tiên báo, mà họ hãy coi chừng kẻo sẽ gặp toàn là Kitô giả xuất hiện để lừa đảo nhiều người (x Mt 24:24).
 

Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL
 

 

SỐNG VÀ VÁC THÁNH GÍA

Trần Mỹ Duyệt
 



Một hình ảnh mà mọi người đều có thể nhìn thấy mỗi khi đi ngang qua một thánh đường Công Giáo, đó là ngọn tháp cao vút vươn lên trên nền trời xanh, và trên đó là một cây thánh giá. Cũng một hình ảnh tương tự, mỗi khi vào một thánh đường Công Giáo, mọi người đều nhìn thấy tượng Thánh Giá được treo nơi cung thánh ở một vị trí rất trang nghiêm và đặc biệt. Đối với nhiều người Công Giáo, nhất là những người Công Giáo sốt sắng, họ còn mang Thánh Giá trong người, treo Thánh Giá trong phòng ngủ, nơi phòng khách ở nhà họ. Bóng Thánh Giá bao trùm và theo con người trong mọi ngóc ngách của cuộc đời người Kitô hữu. Nhưng câu hỏi được đặt ra là Cây Thánh Giá có ý nghĩa gì đối với cuộc sống tâm linh và cuộc sống hiện tại của tôi? Tại sao tôi mang Thánh Giá. Tại sao tôi treo Thánh Giá trong nhà. Tại sao Giáo Hội treo Thánh Giá trong các thánh đường. Hơn thế nữa, theo luật phụng vụ, khi dâng thánh lễ không thể thiếu Thánh Giá.

Khi còn nhỏ cũng như bây giờ mỗi khi đi Đàng Thánh Giá, tôi vẫn thường được nghe hoặc chính mình đọc câu này: “Chúng con thờ lậy và ngợi khen Chúa Giêsu Kitô. Vì Chúa đã dùng Thánh Giá Chúa mà chuộc tội cho thiên hạ.” Trích đoạn Thánh Kinh của Chúa Nhật tuần này, Thánh Máccô đã ghi lại lời Chúa Giêsu nói về ý nghĩa và mục đích của Thánh Giá: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mà theo Ta. Quả thật, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất. Còn ai chịu mất mạng sống mình vì Ta và vì Phúc Aâm, thì sẽ cứu được mạng sống mình” (Mc 8: 35). Dựa vào lời Chúa Giêsu, tác giả cuốn Gương Chúa Giêsu là Toma à Kempi đã suy diễn thêm rằng Thánh Giá là phần rỗi, là vinh dự, và là sự cứu độ của tôi cũng như của nhân loại. Đọc trong một số hạnh tích các thánh, tôi còn thấy rằng, có vị vẫn hằng ngày van xin Chúa cho mình được mang vác nhiều Thánh Giá. Những điều như thế càng làm cho tôi thêm hoang mang và khó hiểu. Đối với tôi, sao lại có người chán sống, và điên khùng như thế. Sao lại có người ưa nặng như thế. Tôi thật sự không hiểu! Tuy nhiên, trước những thắc mắc và suy tư ấy, tôi cũng vẫn tự hỏi mình Thánh Giá là gì mà có sức mạnh phi thường, có hiệu lực phi thường, và hấp dẫn những người này như thế?

Vác Thánh Giá để theo Chúa, chấp nhận Thánh Giá để thánh hóa cuộc sống và hoàn thiện cuộc sống. Lợi dụng Thánh Giá để chiếm hữu nước Trời. Những tư tưởng này đối với nhiều người chỉ là những tư tưởng trìu tượng và thiếu thiết thực. Có lẽ chúng chỉ thích hợp cho những người tu hành, hoặc những người chán sống và không còn thấy ý nghĩa và hứng khởi của cuộc sống. Nhưng đây lại là những tư tưởng và ý nghĩ của một con người bình thường, và cũng hết sức con người. Lý do là vì không ai lại thích, lại cầu xin cho mình gặp đau khổ, thất bại, thử thách, bệnh tật, nghèo khổ, bị nhục nhã, và xấu hổ bao giờ. Cũng như theo tự nhiên, không ai lại vui vẻ trước những thua thiệt, đau khổ, bệnh tật, cũng như thất bại. Và cũng không ai lại cho mình là người có phúc vì phải chịu bệnh tật, bị bắt bớ, tù đày, bị hành hạ thân xác và tâm hồn. Nhưng mặt khác, Đức Tin lại bảo tôi rằng, những quan niệm của con người tự nhiên này là không đúng, và tôi phải nhìn Thánh Giá bằng cặp mắt của Đức Tin, nhìn Thánh Giá như Chúa Giêsu đã nhìn, và như các thánh nhân, những người đạo đức đã nhìn. Vậy thì tôi phải nhìn Thánh Giá như thế nào, và có cách nào làm cho Thánh Giá bớt nặng nề, và khó vác một tí không?!

Có. Thánh Giá thực ra không phải là hai khúc gỗ một nằm ngang, một nằm dọc, xấu xí, xù xì, nặng nề và khó vác. Nhìn Thánh Giá theo cái nhìn này là không hiểu gì về Thánh Giá, và là một cái nhìn tự nhiên. Do đó, cần phải nhìn Thánh Giá bằng cái nhìn sát với tâm lý sống, với thân phận con người, và dĩ nhiên, trong tầm nhìn cứu độ của Thánh Giá. Và trong tầm nhìn ấy, thì những vất vả, những đau yếu, những khó khăn đi liền với thân phận kiếp người, tất cả đều được gọi là Thánh Giá. Tuy nhiên, con người không chỉ nên dừng lại ở những khía cạnh tiêu cực của vấn đề, của nghèo khổ, của bệnh tật, của thua thiệt, của vất vả, mà cần nâng cao cái nhìn ở chỗ phải chấp nhận sự thực của cuộc đời, và biến chúng thành một lẽ sống.

Sự thật của cuộc đời. Thật ra, Thánh Giá không gì khác hơn là thân phận của kiếp người. Là tất cả những gì theo tôi từ khi tôi vào đời cho tới khi tôi nhắm mắt từ giã cõi đời. Đó là những niềm vui và nỗi buồn. Là những vui mừng, hy vọng và buồn tủi, thất vọng. Là những ngày tháng khỏe mạnh, đầy nghị lực, yêu đời, cũng như những tháng năm trên giường bệnh, yếu đuối, chán nản, cô đơn. Là những lúc đầu óc tỉnh táo, linh hoạt, sáng kiến cũng như những lúc lẩm cẩm, chậm chạp, hay vụng về, yếu đuối. Là những giây phút huy hoàng được người đời ca tụng, tâng bốc cũng như những ngày tháng cô đơn, và bị mọi người quên lãng. Tất cả những cái đó quện lẫn, và nối kết với nhau như hai thanh gỗ dọc và ngang làm nên thánh giá cuộc đời, và thánh giá riêng đời tôi. Và như Chúa Giêsu đã nói, tôi phải mang Thánh Giá ấy, và đi theo Ngài.

Theo Ngài. Trong cuộc sống trần gian 33 năm chắc chắn Chúa Giêsu cũng không làm gì hơn là sống trọn vẹn thân phận của kiếp người mà Ngài đã chấp nhận khi vào đời. Phúa Aâm không nói đến những lần Ngài khát nước và phải xin người thiếu phụ Samarita một bát nước lã bên bờ giếng Giacóp sao? Ngài đã chẳng thấy đói bụng, và bị cơn đói hoành hành sau 40 ngày đêm chay tịnh trong hoang địa sao? Chính ma quỉ chúng cũng biết điều này, và đã lợi dụng dịp này để cám dỗ Ngài. Đói và khát, Ngài còn sống nghèo, sống thân phận của những kẻ vô gia cư đến nỗi không có riêng một viên đá để gối đầu. Nếu phải đợi đến 33 tuổi, Chúa mới vác hai thanh gỗ lên đồi Gongotha để chịu treo trên đó cho phần rỗi các linh hồn, thì Thánh Giá đâu có nghĩa lý gì và điều mà Ngài nói tôi phải vác thánh giá mọi ngày để theo Ngài thật sự không có ý nghĩa. Như vậy, Thánh Giá Chúa Giêsu vác mọi ngày phải hiểu là cuộc đời của Ngài, những vất vả, thiếu thốn, mệt mã, và lao nhọc; những lúc được người đời ca tụng, cũng như những lúc bị người đời coi khinh, và không ngần ngại xóa tên Ngài bằng bản án tử hình oan nghiệt.

Bị kết án tử hình trên thập giá. Chúa Giêsu đã thực sự bị treo lên, và như Ngài đã hứa, Ngài sẽ kéo mọi sự lên với Ngài, trong đó có tôi, có bạn, có chúng ta. Lên đâu? Lên khỏi tầm nhìn bình thường của ta về thân phận, về kiếp người, và về những đau khổ của cuộc sống. Bằng tầm nhìn từ trên cao ấy, Ngài muốn tôi phải thực tế, trực diện với đời và với những khó khăn của kiếp người bằng ánh mắt và nụ cười của Đức Tin và ơn cứu độ. Ngài muốn tôi biến tất cả những cái ấy thành những thánh giá của đời sống và chấp nhận nó trong bằng an, tin tưởng, và nhẫn nại như chính Ngài đã chấp nhận, đã sống, và sau cùng đã được nâng lên cao, để làm gương.

Đối điện và chấp nhận sự thật về cuộc sống, về thân phận của mình. Bằng lòng với những gì xẩy ra trong cuộc sống cũng chính là một thái độ sống với hiện tại của tâm lý trị liệu. Nó giúp nâng cao hạnh phúc, và ý chí của một người. Sự chấp nhận ấy không gì hơn là giúp con người trưởng thành và ý thức hơn về cuộc sống và để đối diện với cuộc sống bằng một thái độ tự tin, yêu đời hơn. Trong đời sống ân sủng, khi một người đã trưởng thành và đã ý thức về cuộc đời mình, thì chỉ cần hướng cuộc đời ấy về mục đích cứu độ, là đã sống một cuộc sống thánh thiện rồi. Tóm lại, như Chúa Giêsu được nâng cao và treo trên Thánh Giá, Ngài cũng muốn nâng tôi lên với Ngài bằng chủ ý thánh hóa, và chấp nhận ấy.

Đời là bể khổ. Đòi là vũng lệ sầu. Đời là ba đào đầy sóng gió. Những điều này ai cũng biết, và ai cũng đã kinh nghiệm. Nhưng nếu đời cho tôi một trái chanh chua, thì không lẽ tôi ngồi đó để khóc, để nguyền rủa, và hận đời. Tôi nhớ lại một tư tưởng về cuộc đời và thánh giá cuộc đời là “nếu đời cho ta một trái chanh chua, thì hãy dùng trái chanh ấy để vắt lấy một ly chanh đường”. Sau một cuộc hành trình dài và mệt mã, hay đang khi trên đường dài nóng bức, và khát nước nếu có một ly chanh đường là một điều thật hạnh phúc, và hầu hết ai cũng mong như thế. Tuy nhiên, trong thực tế, khi Thượng Đế trao vào tay con người những trái chanh đầy nước ấy, thì họ lại la lên, rồi giận dỗi vất đi!!!