Ngày 22 Tháng 5
Thánh Micae HỒ Đ̀NH HY
Quan Thái bộc
(1808 - 1857)
Bức Chân Dung Sống Động
Đứng trước bức tranh “Này Là Người” (Ecce Homo), diễn tả Đức Giêsu sau cuộc tra 
tấn được Philatô đem tŕnh diện dân chúng (Ga 19:5), Thánh nữ Têrêxa thành Avila 
thuật lại như sau:
“Bức tranh sống động tŕnh bày Đức Giêsu ḿnh đầy thương tích đó đă khiến tôi 
xúc động ngay khi vừa trông thấy. Tôi thấy ḿnh run lên, v́ cảm nhận được những 
đau khổ Chúa chịu v́ chúng ta. Tim tôi như rạn nứt v́ hối hận những bất trung 
của tôi đă đả thương Ngài. Tôi liền quỳ xuống trước mặt Ngài, nước mắt đầm đ́a, 
xin Ngài ban cho tôi sức mạnh một lần cho trọn đời, để từ nay không bao giờ tôi 
làm phiền ḷng Ngài nữa...”.
Trong lịch sử Giáo Hội Việt Nam, bức tranh “Này Là Người” đă được phác họa không 
phải trên vải, mà là nơi chân dung quan Thái bộc Hồ Đ́nh Hy ḿnh đầy thương 
tích, bị dẫn qua khu chợ và quanh Thành nội Huế ba ngày, lính mở đường đi trước 
rao tên và tội “tả đạo”. Bức chân dung ấy, thánh nhân đă nhận để biểu lộ ḷng 
sám hối và đức tin của ḿnh.
Là Một Trung Thần
Micae Hồ Đ́nh Hy sinh măm 1808 tại Nhu Lâm, tỉnh Thừa Thiên trong một gia đ́nh 
quan chức. Cậu là con út trong số mười hai anh chị em. Từ nhỏ, cậu đă theo học 
các thầy đồ Nho. H́nh như cậu cũng biết đôi chút sinh ngữ Anh, Pháp. Khi ra làm 
việc, anh là một thơ lại bộ Công. Năm 20 tuổi, anh Hy kết hôn với cô Lucia Tân, 
sinh hạ được năm người con. Người con cả sau này đi tu học tại Pénang, rồi sau 
thụ phong linh mục là cha Thinh. Dần dần v́ ông Hy thực hiện tốt mọi công tác 
được giao, nên được thăng lên chức Tham tán, hàm Lục phẩm. Dưới triều vua Tự 
Đức, ông lên tới chức Thái bộc, hàm Tam phẩm, đặc trách nhành dệt tơ lụa vải vóc 
trong cả nước. Uy tín ông ngày càng lớn và được vua tín cẩn. Khi một số quan lại 
ghen tương, xin truất chức quan Hồ Đ́nh Hy, vua Tự Đức trả lời:
“Không thể truất nhiệm ông ta được, v́ ông đă chu toàn trách nhiệm theo lương 
tâm. Trước đây chưa ai giữ chức ấy được hai năm cả. Cho đến nay, ta chưa có ǵ 
phải khiển trách ông ta. Có lẽ ta sẽ tăng lương cho xứng với việc của ông ấy nữa 
là khác”.
Dù làm quan dưới triều vua bách hại đạo, quan Thái bộc không ngại tỏ ra ḿnh là 
người Công giáo. Trong nhà, ông đặt bàn thờ Chúa nơi xứng đáng, thắp đèn trưng 
hoa mỗi ngày. Thế nhưng khi giao dịch với giới quan lại, ông chịu ảnh hưởng 
nhiều tật xấu và sa ngă đôi phen: Ông quan hệ với một thiếu nữ trẻ, và sinh được 
ba người con ngoại hôn. Để chuộc lại lỗi lầm, ông đă rửa tội và đưa chúng về 
nuôi nấng tử tế như con chính thức của ḿnh. Ông cố gắng làm nhiều việc thiện để 
đền bù tội lỗi xin Chúa thứ tha. Một hôm, ông tâm sự với bạn bè: “Tôi nghĩ dù 
lấy nước của các con sông trên địa cầu, cũng không thể rửa sạch tội của tôi 
được. Có lẽ chỉ có thể rửa sạch chúng bằng chính máu của tôi thôi”.
ở đây chúng ta có thể ôn lại một vài mẫu gương sống trong đời ông:
Có một người bị tố cáo lấy trộm kho lẫm của nhà vua. Quan Thái bộc can thiệp xin 
vua Tự Đức ân xá. Người này đến xin tạ ơn vị cứu tinh, và đặt lên bàn một túi 
tiền lớn. Nhưng ông nói với anh ta rằng: “Cầm tiền và đi ngay, bằng không tôi sẽ 
giao anh cho công lư bây giờ”. Nhiều người nghe chuyện phải thốt lên: “Chưa bao 
giờ chúng tôi thấy ai tốt như thế”. Người được ân xá không ngờ ḿnh đă chạm đến 
đức thanh liêm của vị ân nhân.
Một người khác nghiện thuốc phiện bị bệnh trầm trọng, và được giới thiệu đến nhà 
quan Thái bộc. Quan tiếp đón bệnh nhân rất thân t́nh, thu xếp cho ở trong căn 
lều phía sau nhà. Rồi mỗi ngày trước khi tới nhiệm sở và khi về, quan Thái bộc 
đều ghé thăm hỏi và chăm sóc bệnh nhân. Khi có người trách, ông trả lời họ rằng: 
“Phải làm nhiều việc thiện để đền bù tội lỗi chúng ta. Mà đă làm th́ đừng máy 
móc qua lần chiếu lệ, phải làm với thiện ư, có thể mới lập được nhiều công 
phúc”. Và ông cứ tiếp tục săn sóc suốt mười lăm ngày, cho đến khi người bệnh qua 
đời. Ông c̣n tổ chức lễ an táng một cách cẩn thận chu đáo.
Trong vùng có một người quá nghèo, nên bán hai bé gái cho một người ngoại giáo. 
Nghe biết chuyện, quan Hồ Đ́nh Hy bỏ tiền ra chuộc lại hai cháu này đem về rửa 
tội và nuôi nấng cho đến khi trưởng thành. Sau đó, với tất cả ḷng quảng đại, 
ông đă đáp ứng theo như ư của hai cô: một cô xin đi tu, một người lập gia đ́nh.
Đức cha Pellerin Phan phụ trách địa phận Đông Đàng Trong, tỏ ra tín nhiệm ông và 
trao cho ông trọng trách hổ trợ các thầy giảng ở tỉnh Thừa Thiên, sau đó ủy thác 
cho ông việc coi sóc tài sản và cơ sở truyền giáo trong địa phận. Với trách vụ 
mới, ông đă quảng đại đóng góp nhiều tiền của, công sức cho Giáo Hội. Một lần 
kia, Đức cha đi thăm các giáo hữu, thuyền của Đức cha bị một chiếc khác tông 
vào. Chủ thuyền lạ này đ̣i tiền bồi thường, ông Hy liền cởi chiếc áo quư ông 
đang mặc, trao cho người chủ thuyền đó, dù biết tai nạn này không do lỗi ḿnh 
gây ra, nhưng v́ ông muốn bảo đảm an toàn cho vị Giám mục.
Một Ḷng V́ Chúa
Cuối năm 1856, khi quân Pháp bắn phá cảng Đà Nẳng th́ quan Thái bộc Hồ Đ́nh Hy 
bị bắt. Triều đ́nh lấy cớ ông đă gởi con đi học ở Pénang, nghĩa là cố giao thiệp 
với nước ngoài. Ông bị giam ngay tại Trấn phủ (Huế).
Vua Tự Đức ra lệnh cho quân lính bằng mọi cách bắt ông nhận tội, bắt bước lên 
thập giá và kê khai các linh mục thừa sai hoặc linh mục Việt Nam, kể cả quân 
lính có đạo. Ông cương quyết không bỏ đạo, nhưng v́ bị tra tấn quá đau đớn, ông 
lỡ lời nói tên một vài tín hữu. Thực ra ông nghĩ rằng những người này đă trốn đi 
nơi khác, nào ngờ “bứt dây động rừng”, dựa vào lời ông, triều đ́nh bắt được hai 
mươi chín người. Trong đó tám người xuất giáo, c̣n hai mươi mốt người kiên trung 
với đức tin, dù bị khắc trên má chữ “tả đạo” và bị lưu đày. Ông cho rằng tất cả 
bị bắt là bởi ḿnh, nên khóc lóc ân hận, xưng tội xin Chúa thứ tha và kiên quyết 
dùng chính máu ḿnh để rửa sạch lỗi lầm đó.
Một lần chính vua Tự Đức xét xử và khuyên ông nghĩ lại, ít là giả bộ bước qua 
thập giá. Ông thẳng thắn từ chối: “Tâu bệ hạ, đă ba mươi năm phục vụ dưới ba 
triều vua, lúc nào hạ thần cũng là người hết ḷng yêu nước và tôi trung. Hạ thần 
cam chịu mọi cực h́nh để nên giống Đức Kitô, đền bù tội lỗi và được chết thánh 
thiện”.
Trở về ngục, ông nói với các bạn: “Tôi thấy đời tôi sắp tận số rồi, chỉ mong sao 
giữ vững được đức tin đến giờ phút cuối đời”.
Để Nên Giống Thầy Chí Thánh
Ngày 30.4.1857, vua kết án quan Hồ Đ́nh Hy rằng:
“Khinh luật nước, theo tả đạo, lại gởi con đi Tân Gia Ba thăm đạo trưởng Oai và 
bàn chuyện liên lạc với tàu Pháp. R ràng là đứa hai ḷng đáng chết ngh́n lần. Ta 
truyền phải chém đầu làm gương”.
Vua c̣n ghi chi tiết phải xử thế nào:
“Ta hạ lệnh cho năm quan triều đ́nh và mười lăm binh sĩ dẫn y đi ṿng quanh 
Thành nội ba ngày. Khi đi ngang qua chợ và nơi công cộng, phải rao tội nó lên 
cho dân biết... Hơn nữa, tại mỗi ngă ba đường, ta truyền đánh y thêm ba mươi 
trượng. Sau ba ngày như thế th́ chém đầu nó. Có thể bọn Giatô sẽ lấy làm tủi 
nhục mà lo sửa ḿnh”.
Tháng 5 năm đó, vào những ngày 15, 18 và 21 quân lính đă thi hành lệnh vua: Dẫn 
quan Thái bộc qua các nẻo phố Huế, dừng lại đánh đ̣n ở hai nơi, tổng số sáu mươi 
trượng mỗi ngày. Một người lính đi trước tuyên bố theo lệnh truyền rằng: “Hồ 
Đ́nh Hy, kẻ theo tà đạo, đứa ngỗ nghịch bất hiếu với mẹ cha, chống lại luật lệ 
triều đ́nh. V́ thế y bị kết án phải chết. Bọn Giatô tin rằng chết v́ đạo sẽ được 
phúc Thiên đàng. Điều đó đúng hay sai không ai biết. Giêsu của Hồ Đ́nh Hy đâu 
rồi, sao thấy y khổ mà không đến cứu”.
Như thế đó, quan Hồ Đ́nh Hy, bức chân dung “Này Là Người” Việt Nam bị lôi qua 
các đường phố cách thảm thương và tủi nhục. Nhưng quan Thái bộc vẫn kiên nhẫn 
cho đến cùng không bỏ đạo. Sáng ngày 22 tháng 5 ông bị đưa ra pháp trường. Dân 
chúng tuôn đến xem rất đông. Dù lương hay giáo, họ bùi ngùi thương tiếc vị quan 
thanh liêm tốt bụng. Lúc qua cầu An Ḥa. Ông nói với lính rằng: “Đi xa làm chi, 
ở đây tôi có nhiều bạn hữu bà con”. Thế là thay v́ đến cống Đốc Sơ, ông được xử 
ngay tại đó.
V́ là một quan nổi tiếng, lính cũng dành cho ông một chút đặc ân cuối cùng: Ông 
thong thả rửa chân tay rồi ngồi xếp bằng trên chiếu, b́nh tĩnh hút hết một điếu 
thuốc. Sau đó đứng lên, thật b́nh thản sửa soạn lại đầu tóc, y phục cho chỉnh 
tề, rồi sốt sắng quỳ xuống cầu nguyện... Hai linh mục Việt Nam ẩn trong đám đông 
ra dấu tha tội cho ông. Cuối cùng, ông đưa đầu cho lư h́nh thi hành phận sự. 
Nước Trời đă mở sẵn cửa để đón linh hồn vị chứng nhân anh dũng.
Đức Thánh Cha Piô X suy tôn quan Thái bộc Micae Hồ Đ́nh Hy lên bậc Chân Phước 
ngày 2.5.1909.
Ngày 22 Tháng 5
Thánh Laurenso NGÔN
Nông dân
(1840 - 1862)
Sức Mạnh của Đức Tin
Hai mươi hai tuổi đời, người vợ trẻ yêu dấu c̣n đó, rồi cha mẹ đă bao nhiêu năm 
dưỡng nuôi ḿnh nay đang cần người phụng dưỡng... Đó là nỗi ưu tư lớn của Thánh 
Laurenso Ngôn trong những ngày bị giam. Nhưng cũng như trong những chuyện tích 
của nhiều vị tử đạo khác tại Việt Nam, sự yểm trợ tinh thần của những người thân 
quảng đại, nhiều khi lại là yếu tố rất quan trọng. Gia đ́nh anh Ngôn đồng ư cho 
anh đang trốn về thăm nhà, trở lại nhà giam để tŕnh diện. Chính thân mẫu và 
người vợ hiền mà anh thương mến nhất, cũng hiện diện trong giờ hành quyết để 
khích lệ anh. Một lần nữa, chúng ta được chứng kiến sức mạnh của đức tin: Mạnh 
hơn bạo lực đàn áp, mạnh hơn mọi mất mát tinh thần và mạnh hơn cả sự chết.
Khôn Ngoan hay Dại Dột
Laurenso Ngôn chào đời năm 1840 trong một gia đ́nh đạo đức thuộc giáo xứ Lục 
Thủy (huyện Giao thủ, phủ Thiên Trường, tỉnh Nam Định), một giáo xứ đạo lâu đời 
của địa phận Trung. Song thân là ông Đaminh và bà Maria Thảo. Anh đă lập gia 
đ́nh và là một gia trưởng gương mẫu yêu thương vợ con. Một lần anh bị bắt và bị 
buộc chối đạo. Có lẽ v́ nặng ḷng với gia đ́nh, nhưng lại v́ không thể bất trung 
với Chúa, anh đă hối lộ tiền cho quan để được tự do.
Cuộc bách hại đạo thời vua Tự Đức ngày càng khốc liệt. Chiếu chỉ cấm đạo cuối 
cùng vua ban hành ngày 5.8.1861 đă gieo rắc biết bao khốn khổ đau thương cho 
những người dân vô tội. Chiếu chỉ này làm cho hầu như toàn bộ các cơ sở của Giáo 
Hội bị tàn phá hoặc bị tịch thu. Hầu hết tài sản ruộng đất của người Công giáo 
bị cướp bóc đốt phá và phân chia cho người ngoại giáo. Giáo hữu bị thích hai chữ 
Tả ĐẠO vào má, và cứ năm người ngoại giáo quản lư một tín hữu. Giáo sĩ tu sĩ bị 
bắt, và đa số bị chết rũ tù hoặc tử đạo, một số trốn lên rừng sâu chết đói hoặc 
chết bệnh dần dần...
Trong lịch sử bách hại của Giáo Hội hoàn cầu, hiếm có 
nơi nào bị bách hại vừa tinh vi vừa tàn bạo như thế. 
Vào giai đoạn cao điểm này, anh Laurenso Ngôn đă bị bắt lần thứ hai ngày 
8.9.1861, anh bị giải về phủ Xuân Trường, tỉnh Nam Định. Trong tù v́ lo lắng cho 
gia đ́nh, anh t́m cách trốn về để trấn an và khuyến khích cha mẹ, vợ con bền chí 
trung thành với đức tin, rồi anh trở lại trại giam. Quan truyền lệnh đóng gông 
và giải anh sang nhà giam An Xá, thuộc huyện Đông Quan.
Trong ngục tù, anh Ngôn chịu nhiều khổ nhục v́ danh Thầy Chí Thánh. Thế mà anh 
vẫn chưa lấy làm đủ, anh c̣n ăn chay mỗi tuần ba lần, và anh thường hối tiếc ăn 
năn mỗi khi hồi tưởng về những lầm lỗi trước đây. Ngoài ra, anh Ngôn luôn an ủi 
khích lệ các bạn tù can đảm chấp nhận mọi cực h́nh, đừng bao giờ xúc phạm đến 
Thiên Chúa. Lời anh c̣n được các bạn tù nhắc nhở: “Chúng ta hăy bền vững kiên 
tŕ, dù bị đ̣n đánh tra tấn dă man. Chúng ta hăy lo lắng sợ hăi khi nghĩ tới tội 
chà đạp thánh giá”. Lần kia quan án gọi anh và dụ dỗ: “Anh c̣n trai trẻ, sao lại 
dại dột muốn chết? Hăy bước qua thập tự, anh sẽ được thả về với gia đ́nh”. Anh 
Ngôn trả lời:
“Tôi giữ đạo tôn thờ Chúa tể trời đất. Thập giá là phương thế Thiên Chúa đă dùng 
để cứu độ nhân loại, tôi chỉ có thể tôn kính chứ không bao giờ chà đạp. Nếu quan 
cho tôi sống, tôi cám ơn quan, c̣n không, tôi sẵn sàng vui ḷng chịu chết v́ đức 
tin vào Chúa tôi”.
Trong một cuộc tra tấn khác, khi quân lính t́m cách bắt anh chà đạp lên thánh 
giá, th́ lúc đó anh lại quỳ phục xuống và kính cẩn thờ lạy thánh giá. Thái độ 
trung tín, hiên ngang đó khiến các quan càng tức giận, họ đă lên án trảm quyết 
anh.
Vinh Hiển Vĩnh Hằng
Tám tháng rưỡi sau ngày bị bắt, người tôi trung Laurenso Ngôn đă được diễm phúc 
đổ máu ra v́ danh Đấng đă hy sinh mạng sống cho anh cùng toàn thể nhân loại. 
Trước sự chứng kiến của hai người thân nhất: thân mẫu và người vợ hiền, anh Ngôn 
đă hiên ngang bước ra pháp trường An Triêm (Nam Định) lănh phúc tử đạo ngày 
22.5.1862.
Tại kinh thành muôn thuở Vatican trong Vương cung Thánh đường Thánh Phêrô, ngày 
29.4.1951, người thanh niên can trường Laurenso Ngôn đă được vị đại diện Đức 
Kitô dưới trần gian, Đức Thánh Cha Piô XII suy tôn lên bậc Chân Phước.
Ước ǵ những người chịu đau khổ v́ nghèo khó tật nguyền, đau yếu và những thử 
thách gánh chịu bách hại v́ công chính, cũng biết kết hợp cách đặc biệt với Chúa 
Kitô, Đấng đă chịu khổ để cứu chuộc thế giới. V́ Chúa đă tuyên bố họ là người có 
phúc, và v́ “Thiên Chúa của mọi ơn phúc, Đấng đă kêu gọi chúng ta đến sự vinh 
hiển muôn đời trong Chúa Giêsu Kitô, sau khi chúng ta chịu đau khổ trong một 
thời gian ngắn. Chính Ngài sẽ làm cho chúng ta hoàn hảo, vừa chắc chắn vừa mạnh 
mẽ”. (1 Pr 5:10). (Hiến chế Giáo Hội, số 41)
Đúng 100 năm sau cái chết kiên cường của người thanh niên trẻ trung: Laurenso 
Ngôn, lời huấn dạy của Công đồng chung Vatican II như đă lập lại chính những ǵ 
mà anh Ngôn cùng bao vị tử đạo thời đại anh đă thể hiện.